Chuông vào học vang lên, giống như ma chú đòi mạng.
Các nam sinh kêu rên, sôi nổi không tình nguyện thu hồi tầm mắt.
Tuy rằng bạn học mới thực đáng yêu và xinh đẹp, nhưng bọn họ ai cũng không dám vào giờ lên lớp, quang minh chính đại quay mặt lại phía sau, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm.
Chỉ có Phó Dương.
Mới từ trong mộng thanh tỉnh, mơ mơ hồ hồ tiếp nhận bạn cùng bàn mới của mình xinh đẹp ngoan ngoãn là thật.
Hắn thật cẩn thận nhìn liếc mắt nhìn bạn cùng bàn của mình một cái.
"!!!" Thật sự siêu xinh đẹp a.
Làn da trắng tuyết, ngũ quan tinh xảo, kiều tiếu đáng yêu, đôi mắt đen tròn ngấn nước, phát sáng, liếc mắt một cái, liền không dời được tầm mắt.
Tuy rằng, không phải một người chỉ xem vẻ bên ngoài, chỉ đối ăn cơm va ngủ có hứng thú.
Nhưng là, tiểu cô nương xinh đẹp tinh xảo như vậy ngồi ở bên cạnh, nếu là ai cũng đều nhịn không được muốn nhiều thêm một lần!
Vì thế cậu ta nhìn một lần, rồi lại nhìn một lần.
Nhất thời, đem những nam sinh đang lén lút quay đầu lại nhìn tiểu cô nương tức giận đến suýt hộc máu.
Dựa!
Phó Dương, rút đao đi!
Đánh một trận, chúng ta đổi vị trí!
Mẹ nó thật hâm mộ và ghen ghét.
Cũng là nam sinh, cũng là ban , vì sao chỉ có ngươi có thể gần như vậy nhìn bạn học mới???
Vì sao chỉ có ngươi mới có thể trở thành bạn cùng bàn của bạn học mới, để nhìn được cậu ấy nhiều hơn một lần!
Bạn học mới ngay cả nhân vật như Giang Ly Hoán, cũng chưa cho một ánh mắt đấy, hiểu sao?
Tâm tình phức tạp tới cực điểm.
Từ trước đến nay ở trong ban Phó Dương không có một chút cảm giác tồn tại, lần đầu đã được tất cả sự chú ý đến từ toàn thể nam sinh ban ! !
Cậu ta có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Ai, cậu ta cũng không biết bạn học mới vì cái gì ngồi ở bên cạnh mình.
Ngay khi Phó Dương lần thứ N làm ra bộ dáng lơ đãng nhìn Trà Trà.
Trà Trà một tay chống cằm, đang nghiêng đầu nhìn cậu ta.
Đôi mắt trong veo sạch sẽ không chớp mắt nhìn Phó Dương, giống như tiểu tiên nữ không dính bụi trần.
Lại đem Phó Dương giật mình, "! ! " Sắc mặt nháy mắt nhiễm vài phần ửng đỏ.
Nhìn lén bị bị bị phát hiện! ! Xấu hổ.
Cậu không biết phải làm sao nên thấp giọng nói, "Xin, xin lỗi! ! "
Đại khái bởi vì khẩn trương, có chút nói lắp.
Trà Trà híp mắt, có chút khó hiểu, "Cậu vì cái gì phải xin lỗi a?"
Phó Dương, "! ! " Bởi vì tôi nhìn lén cậu a!
Cậu cúi đầu không hé răng, Trà Trà mím môi, từ trong túi mình tìm a tìm, tìm ra một túi đồ ăn vặt, sau đó đưa tới trước mặt Phó Dương.
Mềm mại nói, "Cậu đừng nhìn tôi a, tôi mời cậu ăn đồ ăn vặt, tôi cảm thấy, lão sư hẳn là so với tôi càng đẹp mắt!"
Thời gian lên lớp, thỉnh chuyên chú nhìn lão sư thân ái nhất của ngươi!
Nghe vậy, Phó Dương mặt càng đỏ, ngay cả đồ ăn vặt cũng không có mặt mũi duỗi tay tiếp nhận.
Trà Trà duỗi tay đưa qua.
Đầu ngón tay mượt mà trắng nõn, cầm gói đồ ăn vặt màu sắc rực rỡ.
Phó Dương theo bản năng ngước mắt nhìn cô, tiểu cô nương con ngươi sạch sẽ hung hăng đập vào trong lòng cậu ta, phảng phất vì cuộc sống hắc ám của cậu ta mà mang đến một ánh nắng ấm áp.
Cậu ta giơ tay, tiếp nhận đồ ăn vặt.
Rõ ràng túi plastic đóng gói không có độ ấm, nhưng cậu ta lại cảm thấy phỏng tay.
Lông mi dài, che khuất cảm xúc nơi đáy mắt.
An Uy vẫn luôn trộm chú ý này hết thảy, "! ! " Tức giận a!
Bạn học mới cư nhiên cho Phó Dương đồ ăn vặt! Hâm mộ! Không, ghen ghét!
Hắn hiện tại chính là chanh tinh, chua đến muốn mệnh!
Sau khi Trà Trà thu hồi tầm mắt, lại ngầm liếc mắt lão sư trên bục giảng.
Quả nhiên, vị trí này góc độ đặc biệt đặc biệt tốt.
Nghĩ như vậy, nàng từ trong túi lại lấy ra một túi đồ ăn vặt.
Thất Thất vẻ mặt mộng bức, 【??? 】
Trà Trà nhà nó trong túi rốt cuộc là có bao nhiêu đồ ăn vặt?
Rõ ràng cái túi rất nhỏ đặc biệt rất nhỏ, cô là như thế nào làm được để nhiều đồ ăn vặt như vậy?.