Trà Trà liếc nhìn Thu Thủy.
Ho nhẹ hai tiếng, ra vẻ nghiêm túc nói, "Đại khái, đêm qua bị cẩu cắn...... Tìm chút đồ vật che lại đi."
Thu Thủy sắc mặt phiếm hồng gật gật đầu.
Trên cổ nở hoa, thật ra rất dễ che giấu.
Chỉ là khóe miệng......
Không dễ che.
"Thôi được rồi, cứ như vậy đi." Trà Trà thấy Thu Thủy thập phần khó khăn, bất đắc dĩ đánh gãy động tác của nàng.
Nếu còn chậm trễ nữa, có thể không kịp lâm triều, những vị đại thần kia lại blah blah nhiều lời.
Dù sao thời điểm cô ngồi ở trên long ỷ, cũng không có người dám nhìn chằm chằm vào cô.
Khóe miệng chỉ rách da một chút, ảnh hưởng không lớn.
Sau khi hạ triều.
Trà Trà lập tức đen mặt chạy đến thiên điện, tính toán hảo hảo cùng người nào đó lý luận lý luận.
Chỉ là......
Đại tướng quân nhà cô lại đến Ngự Thư Phòng chờ mình.
Trà Trà, "............"
Đại tướng quân là người trung quân ái quốc tâm, cô hiểu.
Cho nên...... Có thể hay không giảm bớt số lần đi đến Ngự Thư Phòng?
Trà Trà khóc chít chít đi tới Ngự Thư Phòng.
Sau đó, liền nhìn thấy đại tướng quân lại quỳ xuống.
"......" Loại tình huống này, Trà Trà thở dài, dò hỏi, "Xin hỏi đại tướng quân, lại tra ra được chuyện gì?"
Ô, đại tướng quân vì sao lại cứ muốn cùng Phượng Khoảnh giằng co?
Cô bất đắc dĩ lắc đầu.
Ngay sau đó, cô liền nhìn thấy đại tướng quân vẻ mặt nghiêm túc nhìn mình, trịnh trọng nói.
"Bệ hạ, thần đã đem thân phận của Phượng công tử tra xét ra tới, Phượng công tử là Đại hoàng tử được hoàng đế Nguyệt Quốc sủng ái nhất —— Phượng Khoảnh!"
Nghe vậy, Trà Trà gật gật đầu.
"Ừm, còn gì nữa?"
Cô bình tĩnh lấy một khối bánh phù dung.
Đại hoàng tử Nguyệt Quốc chạy đến Tuyết Quốc tới giả mạo Đại hoàng tử của Tuyết Quốc?
Ô, nghe tới còn rất có ý tứ.
Tướng quân vô cùng buồn phiền nhìn cô, nhấn mạnh nói, "Bệ hạ, hắn là hoàng tử địch quốc!"
"...... Tướng quân, giữa Tuyết Quốc cùng Nguyệt Quốc đã rất nhiều năm không có chiến tranh, không chỉ riêng chúng ta muốn an ổn hoà bình, mà ta tin tưởng Nguyệt Quốc cũng nghĩ vậy, bọn họ chưa từng chủ động xuất kích, chúng ta cần gì phải động thủ? Nếu xuất kích chỉ tạo ra sinh linh đồ thán mà thôi."
Trà Trà khuyên vài câu, sợ giây tiếp theo, đại tướng quân khiêng đao, chạy tới cùng Nguyệt Quốc đánh nhau.
Tướng quân trầm mặt trong chốc lát, ưu thương nói, "Bệ hạ, ngài có phải hay không đã quên, Đại hoàng tử của Tuyết Quốc chúng ta còn ở trong tay bọn họ!
Liền tính không động thủ với Nguyệt Quốc, chúng ta cũng phải tìm biện pháp đem Đại hoàng tử tiếp trở về? Tiên đế ly thế sớm, trước khi ly thế, nhớ thương Đại hoàng tử nhiều năm, tiên hoàng hậu cũng như thế......"
Mắt thấy đại tướng quân lâm vào hồi ức, Trà Trà vội vàng ăn khối điểm tâm để trấn áp thần kinh.
Sau đó, mắt thấy điểm tâm đã ăn xong rồi, đại tướng quân còn ở trong hồi ức......
Trà Trà rốt cuộc cũng nhịn không được, lên tiếng đánh gãy lời hắn, "...... Tướng quân yên tâm, trẫm chắc chắn sẽ đem Đại hoàng tử tiếp trở về, ngươi hãy an tâm mà chờ xem!"
Ném xuống những lời này, Trà Trà nhanh như chớp rời khỏi Ngự Thư Phòng.
Để lại Đại tướng quân với vẻ mặt mộng bức.
Bệ hạ...... Thần còn chưa nói xong!
Ngài sao lại đi rồi?
Trà Trà chạy đến thiên điện.
Thu Thủy suy nghĩ một chút, sau đó lên tiếng hỏi, "Bệ hạ? Ngài đối với thân phận của Phượng công tử không cảm thấy kinh ngạc sao?"
Không nghĩ tới, hắn thế nhưng lại là Đại hoàng tử của Nguyệt Quốc?
Trà Trà ra vẻ cao thâm liếc nhìn nàng một cái, lời nói ra rất là khoe khoang.
"Người mà ta coi trọng người, đương nhiên là nhân trung long phượng!"
Cô lại không ngốc, nhìn thấy tốc độ cùng năng lực mà Phượng Khoảnh phê chữa tấu chương, liền có thể đoán được thân phận của hắn không hề đơn giản, hơn nữa, họ Phượng là họ của hoàng thất Nguyệt Quốc.
Căn bản không cần nghĩ, đều có thể đoán được thân phận của hắn là gì!
Trà Trà vui vẻ tiếp tục đi về hướng thiên điện.
Cô không chỉ đem hoàng tử của địch quốc bắt tới tay, còn có thể khiến Phượng Khoảnh giúp mình phê chữa tấu chương, xử lý sự tình, quả thực rất có lời!
Vui vẻ!
Thất Thất, 【............】 Cô thật đúng là một đứa bé lanh lợi!