Đường Ninh ngồi ở sau xe, ánh mắt không ngừng nhìn mưa rơi bên ngoài cửa sổ. Lâm Hạ! Hình như cô đã từng nghe thấy cái tên này, lúc nãy khi mở miệng gọi cô ấy, cô đã thấy nó rất quen thuộc, thật giống như đã từng nghe qua. Nhưng đến tột cùng là nghe cái tên này ở đâu cô lại không thể nhớ rõ.
Về đến nhà, ông Đường vẫn còn chưa về, bà Đường lại đang chờ cô về nhà cùng ăn cơm, vừa vào nhà đã nghe tin tức truyền ra từ TV.
“Mẹ, con về rồi.” Cô thay giày, rồi ngồi xuống ghế sa lông, trên TV đang phát sóng chương trình tin tức về các vụ nhảy lầu tự sát trên toàn quốc, gần nhất là các sự kiện liên quan đến sinh viên của các trường đại học.
Bà Đường thấy tóc trên đầu cô còn vương chút nước mưa thì cau mày, nhắc nhở cô: “Đi lên lầu tắm rửa đi Ninh Ninh, ba con chưa về đâu. Ông ấy nói tối nay mẹ con mình cứ ăn cơm trước đừng chờ ông ấy.”
Đường Ninh tiện tay kéo cái gối ôm bên cạnh ôm vào người, khoát tay một cái với bà Đường, nói: “Không cần đâu, con ngồi xem tin tức một chút.”
“Tin tức có gì đâu mà xem, cũng không phải là mấy đứa nhỏ này suy nghĩ còn chưa thông suốt sao, nhân sinh trên đời có chuyện gì không thể giải quyết tại sao lại vội đi tự sát?” Bà Đường có chút phản đối nói rõ, sau đó nhìn về phía Đường Ninh, nói tiếp: “May mà trường con vẫn còn rất tốt chưa có phát sinh ra chuyện này.”
“Thật sao? Không đúng, trường của con…” Đường Ninh đột nhiên dừng lại, mắt phượng trợn tròn.
Cô nghĩ ra rồi! Trường đại học Z cũng chưa phải là không có sự kiện sinh viên nhảy lầu mà là chưa xảy ra thôi! Hai năm trước có một sự kiện gây chấn động lịch sử của trường đại học Z, có một học sinh nữ đã nhảy lầu mà nữ sinh này không phải ai khác, chính là Lâm Hạ!
Sự kiện Lâm Hạ tự sát đã làm cho cả trường nhốn nháo, mặc kệ là trong ngôn tình hay trong ngược văn thì chuyện Lâm Hạ tự sát vẫn tồn tại. Đường Ninh lúc đó đã rất xót xa, thương tiếc cho tuổi trẻ đẹp đẽ của Lâm Hạ. Thế nhưng sự thật vẫn là sự thật Lâm Hạ đã chọn con đường tự sát.
Đường Ninh bỗng nhớ đến lúc chạng vạng chiều tối cô gặp phải Lâm Hạ, không phải lúc ấy Lâm Hạ đang nghĩ đến việc tự sát hay không tự sát đó chứ?
“Trường của con làm sao?” Bà Đường thấy cô đang nói chuyện lại đột nhiên im bặt, rơi vào suy tư thì thuận miệng hỏi.
Đường Ninh trừng mắt nhìn sau đó kiềm chế lại kinh ngạc trong lòng, cười nói: “Trường con rất tốt, không có chuyện gì kì lạ xảy ra cả.”
Bà Đường nghe vậy có chút không tự chủ được mỉm cười nhưng ngay lập tức ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt gầy gò xanh xao của cô, nhíu mày: “Ninh Ninh con gần đây học rất vất vả sao?”
Đường Ninh giơ tay sờ sờ mặt, lắc đầu: “Không có đâu mẹ, con mỗi ngày đều ăn no ngủ kĩ, sống rất thoải mái.”
“Mẹ cảnh cáo con, buổi tối nhất định phải ngủ trước mười một giờ trễ nhất cũng không thể vượt quá mười hai giờ. Đừng ỷ bản thân còn trẻ mà làm bừa, tuổi xuân sẽ trôi qua rất nhanh nếu không chú ý giữ gìn, sẽ mau già đi.”
“Được rồi con biết rồi mà.” Đường Ninh ôm lấy bà Đường sau đó có chút lơ đãng hỏi: “Mẹ, mẹ còn nhớ bác Lâm không?”
“Bác Lâm nào?”
“Thì chính là bác Lâm sống ở khu dân cư cao cấp cạnh bờ sông đó, bác ấy có một cô con gái lớn tên là Lâm Hạ, người cũng như tên vừa đẹp lại trầm tĩnh, cô ấy và con đều học tại đại học Z, chúng con hiện nay còn là bạn cùng lớp với nhau.” Chuyện của nhà họ Lâm hỏi bà Đường là tốt nhất, tập đoàn tài chính J nói lớn không lớn mà nhỏ cũng chẳng nhỏ. Có điều, những người có tiền đều nắm rõ các loại tin tức vỉa hè, Đường Ninh nhớ rõ nhà họ Lâm cũng là một cổ đông lớn trong tập đoàn tài chính J.
Bà Đường nghe cô hỏi bâng quơ thế khẽ nhíu đôi mày đẹp: “Như thế nào con lại hỏi tới chuyện của nhà họ Lâm?”
“Ừm! Cũng không có gì chỉ là đột nhiên nghĩ tới thôi. Mẹ, mẹ nhớ ra chuyện gì à?”
Bà Đường nhìn vào đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên của Đường Ninh có chút buồn cười, giơ tay nhéo nhẹ chót mũi của cô, “Khai thật đi, làm sao con đột nhiên lại hỏi mẹ chuyện của nhà họ Lâm, con trước đây chưa hề quan tâm đến những chuyện như thế này?”
Đường Ninh nhăn mũi, giơ tay sờ sờ chóp mũi vừa bị nắm, “Lâm Hạ hiện tại là bạn học cùng lớp với con, con ngày hôm nay tiện đường đã nhờ bác Vương đưa cậu ấy một đoạn, dọc theo đường đi con đều cảm thấy cậu ấy đang có tâm sự gì đó.”
Bà Đường nghe cô nói vậy cười than thử, nói rằng: “Nếu như cô bé mà con đang nói đúng thật là Lâm Hạ thì chắc là con nói đúng rồi con bé đó hẳn đang có rất nhiều tâm sự.”
Lâm Hạ không giống như đang có nhiều tâm sự, trên thực tế Đường Ninh cảm thấy trong lòng Lâm Hạ đang ẩn giấu rất nhiều chuyện. Ông Lâm, ba của Lâm Hạ xem như là một nửa ở rể, lúc mới kết hôn hai vợ chồng ông Lâm rất tình cảm nhưng bởi vì tính cách của bà Lâm rất điềm đạm, ít nói, lại không hiểu gì về kinh doanh, cho nên bà Lâm nói thẳng với ba mình chuyển nhượng tất cả quyền lợi công ty của bà và ba mình trao hết cho ông Lâm quản lý rồi sau đó lui về phía sau hậu phương làm hiền thê lương mẫu. Ông bà ta thường nói đàn ông một khi có tiền sẽ sinh hư, câu nói này đã được nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần và thực sự chín mươi chín phần trăm đàn ông trên thế giới này đều như vậy.Từ sau khi lên nắm quyền hành công ty ông Lâm bắt đầu ngoại tình, tệ hơn nữa là cùng một người đàn bà bên ngoài sinh ra một trai và một gái. Bà Lâm vô cùng đau khổ và tuyệt vọng nhưng vì muốn giữ lại hạnh phúc gia đình cho con gái bà, cho nên bà đã sống chết không chịu ly hôn. Nhưng khi Lâm Hạ được năm tuổi, bà Lâm bệnh nặng rồi qua đời, nửa năm sau ông Lâm rước người phụ nữ bên ngoài đó cùng con trai con gái của ông ta về sống cùng một nhà với Lâm Hạ. Sau đó ông Lâm lấy cớ tài chính công ty thiếu hụt nghiêm trọng không thể bù lỗ nổi nên tuyên bố với bên ngoài là công ty xin phá sản.
Nói đến chuyện nhà họ Lâm, bà Đường lại không nhịn được thở dài, “Mỗi nhà mỗi cảnh không thể trách ai được, mẹ kế của Lâm Hạ mẹ đã gặp, bà ta luôn hà khắc, đối xử với Lâm Hạ chẳng ra sao, coi bản thân mình đã danh chính ngôn thuận vào được nhà họ Lâm nên rất kênh điệu không xem ai ra gì, thật chẳng ra làm sao.”
Lâm Hạ muốn tự sát chẳng lẽ bởi vì những chuyện này sao?
“Thế em trai và em gái của Lâm Hạ ra sao? Bọn chúng có đối xử tốt với Lâm Hạ không mẹ?”
“Làm sao sẽ đối xử tốt với Lâm Hạ đây? Chuyện tốt không ra cửa chuyện xấu đã đồn xa, em trai và em gái của Lâm Hạ ở nhà bắt nạt Lâm Hạ rất nhiều lần chuyện này đã sớm không phải là chuyện mới mẻ gì.” Bà Đường lại thở dài cũng không quên nhìn về phía Đường Ninh, chỉ tiếc không rèn sắt lúc nóng nên nhìn thẳng Đường Ninh nói tiếp: “Con trước đây…Tính cách của con cùng Lâm Hạ quả thật rất giống nhau, lúc mẹ nghe người khác kể về Lâm Hạ cũng không nhịn được đau buồn vài ngày. Nếu như có một ngày nào đó, ba của con cũng thật sự rước về một người phụ nữ khác, mẹ muốn xem con sẽ làm sao?”
Đường Ninh nhìn bà Đường bây giờ thật sự không biết nên khóc hay nên cười, “Mẹ, mẹ đang nói bậy bạ cái gì thế?” Ông Đường là một người đàn ông rất có trách nhiệm, ông vô cùng yêu bà Đường và cô, làm sao có thể làm ra những chuyện như thế, có đánh chết cô cũng không tin!
Bà Đường liếc nhìn cô một cái, nói tiếp: “Ninh Ninh, con sau này có gả cho người khác nhất định phải cưới một người đàn ông tốt như ba con, nếu không con đừng lấy ai cả, chỉ tự chuốc khổ vào thân thôi.” Lấy một người không yêu mình, không chung thuỷ với mình chỉ tự hại chết bản thân mình đã thế còn làm hại đến con cái của chính mình.
Đường Ninh không nhịn được mỉm cười ôm chầm lấy bà Đường, mấp máy môi: “Nhưng những người đàn ông tốt giống như ba trên thế giới này chỉ có một hơn nữa ba lại lấy mẹ làm vợ mất rồi, làm sao bây giờ?”
Bà Đường đẩy cô một cái, nhìn đồng hồ treo tường, thấy ông Đường chưa về lại nhìn Đường Ninh một chút không nhịn được thúc giục cô nhanh đi lên lầu tắm nước nóng. Đường Ninh bây giờ đã biết được chuyện cô muốn biết nên rất nghe lời lập tức không nói gì nữa chạy lên lầu tắm rửa.
Chuyện của Lâm Hạ đơn giản chính là: Tiểu Tam mang theo hai đứa con của bà ta, một trai, một gái, cùng tiến vào nhà họ Lâm sau đó gây sự muốn tìm cách tống Lâm Hạ đi cho khuất mắt. Bởi vì chuyện này mà Lâm Hạ nghĩ không thông suốt muốn tự sát…Đường Ninh nâng hai cánh tay vịn lên thành bồn đứng lên để mặc cho bọt sữa tắm tản ra.
Nếu như Lâm Hạ chỉ bởi vì không chịu nổi bị họ ức hiếp mà muốn tự sát coi như Đường Ninh cô có ra mặt giúp cô ấy cũng không thể nào giúp nổi. Một người nếu quá mềm yếu chỉ muốn trốn tránh đau khổ bất luận người khác có giúp đỡ như thế nào đều chỉ là vô ích.Cho dù biết trước kết cục của Lâm Hạ cô cũng không có cách nào thay đổi được.
Dù sao, chết cũng có muôn vàn cách, nếu một người đã quyết tâm đi tìm cái chết thì không có bất cứ người nào có thể ngăn cản.
Đường Ninh nhớ lại chuyện gặp Lâm Hạ hồi chiều, vừa nãy lúc đưa Lâm Hạ về nhà, Lâm Hạ còn mượn di động cô gọi một số. Có lẽ… Các cô còn có thể gặp nhau ở trường. Đường Ninh mỉm cười, đem một bên khăn tắm kéo xuống mặc quần áo vào. Chuyện còn chưa xảy ra cô không nên suy nghĩ quá nhiều, cô nên tập trung vào chuyện của bản thân cô, làm tốt chuyện của mình mới quan trọng. Ví như, gần đây ông Đường giao cho cô quản lý quỹ từ thiện của các ngôi sao trong tập đoàn.
Quỹ của các ngôi sao trong tập đoàn chính là quỹ quyên góp từ thiện cho các trẻ em mù do một số minh tinh trong tập đoàn đứng ra quyên góp. Năm nay vừa tròn mười năm kỉ niệm quỹ được thành lập ông Đường giao cho cô phụ trách toàn bộ chuyện này từ việc tuyển chọn video để phát trong buổi lễ cho đến việc đưa thiếp mời rồi công tác tổ chức v.v…Ông Đường mong muốn qua việc này hình tượng tập đoàn sẽ đổi mới, tích cực hơn đối với công chúng.
Cô cũng sắp nghỉ hè rồi nên ông Đường muốn cô tiếp xúc nhiều hơn để biết rõ cơ cấu vận hành của tập đoàn.Tuy rằng quỹ này không nằm trong cơ cấu trọng điểm của tập đoàn, nhưng đây là dịp tốt để Đường Ninh hiểu rõ hơn về công việc của tập đoàn.
Đối với sự tín nhiệm và kỳ vọng của ông Đường, Đường Ninh sẽ toàn lực tiếp nhận, cô không muốn làm cho ông thất vọng, cô muốn bản thân mình mạnh mẽ hơn để giúp ông gánh vác công ty. Do đó, sau khi nghỉ hè cô sẽ rất bận bịu để tổ chức tuyên truyền, khánh thành cho quỹ. Cô đã biết rõ kết cục của bản thân nên lần này cô sẽ cố gắng hết mình mà cô cũng không phải là hạng người toàn năng chuyện gì cũng giải quyết được, nếu như những người có quan hệ với cô cầu xin cô giúp đỡ mà việc đó không mang lại lợi ích gì cho cô hay người đó không muốn cô can thiệp vào thì xin thứ lỗi….Những việc đó cô sẽ không đụng vào đây không phải là việc liên quan đến cô.