Nói thật, có lúc Đường Ninh thật sự không thể hiểu được tình cảm của đàn ông, nhất là tình bạn. Tại nơi này cũng có mấy người đàn ông như thế, bọn họ bình thường xử sự rất ôn hoà nhưng đôi lúc cũng sử dụng bạo lực để nói chuyện. Giống như Ngạn Tĩnh và Mạc Cách Tuấn bây giờ, vừa vào phòng, không nói gì đã nhào vào đối phương sử dụng quyền cước, họ thẳng tay choảng nhau, rồi đạp, nện, đá không hề khoan nhượng.
Đường Ninh trừng mắt nhìn, rất bình tĩnh lại gần Diệp Tu Văn và Từ Thịnh đang trò chuyện trên sô pha.
"Tu Văn, Thịnh."
Hai người đàn ông cùng ngẩng đầu quay về phía cô,"Ninh Ninh, đã lâu không gặp."
Cô tao nhã ngồi xuống lập tức có người phục vụ đưa đến một chén trà hoa hồng dưỡng nhan.
Đường Ninh trước đây rất thích uống cà phê, từ khi bị bệnh cô đã không uống nữa. Hơn nữa, thói quen ăn uống ít nhiều cũng thay đổi, bất quá khí sắc so với trước đây vẫn tốt hơn, đại khái cũng do được lợi từ việc dưỡng nhan đúng cách.
Diệp Tu Văn nhìn một màn bên kia đang kịch chiến, cười hỏi:"Lần này Tuấn lại nói gì khiến Tĩnh giận như thế?"
Đường Ninh ung dung thong thả đem chén trà để xuống từ tốn mở miệng:"Anh ấy nói Tĩnh đến thời kì mãn kinh."
"Phốc!"
Hai người đàn ông bất nhã phun nước trà từ trong miệng ra, Đường Ninh ra dáng tri kỉ cầm khăn đưa qua.
Từ Thịnh chậm rãi tiếp nhận, lau mồ hôi,"Tuấn quả thật là..."Bất quá Mạc Cách Tuấn nói những lời như vậy cũng không phải ngày một ngày hai cũng chỉ tại Tĩnh là người dễ dàng bị chọc giận. Ngạn Tĩnh trong nhà chỉ có anh lớn là Ngạn Phong, hai người lại cách nhau mười tuổi. Ba và mẹ của Ngạn Tĩnh lại không có yêu cầu gì đối với Ngạn Tĩnh, để mặc cho anh ta tự do phát triển, phát triển rồi phát triển từ từ trở thành một người đàn ông có tính tình nóng nảy.
Diệp Tu Văn nhìn về phía Đường Ninh, cười nói:"Gần đây thật là hiếm thấy em, đôi lúc cũng nên ra ngoài hít thở không khí nhiều hơn."
"Em gần đây có theo mẹ đi học Yoga, hơn nữa chúng ta lại không học cùng trường, không gặp mặt nhiều cũng là bình thường. Đúng rồi, tuần sau là sinh nhật anh." Đường NInh cười nói, sau đó mắt không quên liếc nhìn hai người đang đánh nhau bên kia, không ngờ dáng vẻ Mạc Cách Tuấn trông như thư sinh mà lại có thể cùng Ngạn Tĩnh đáng ngang tay.
DiệpTu Văn theo ánh mắt của cô nhìn sang, thấy Ngạn Tĩnh tức đến đỏ cả mặt, vô cùng có tinh thần:"Thề sống chết cũng phải bảo vệ được tôn nghiêm của đàn ông", Anh ta cười nói:"Ừ, là sinh nhật của anh. Nhưng em không cần chuẩn bị quà cho anh đâu, em đến chung vui là được rồi."'
Sinh nhật Diệp Tu Văn, bắt đầu từ cấp đã cùng các anh em thân thiết tổ chức party.
Đường Ninh nở nụ cười nói:"Anh không nói em còn mặt dày không mang theo, bây giờ anh nói như vậy em càng không thể không chuẩn bị quà được."
Diệp Tu Văn lấy tay sờ sờ mũi, mỉm cười,"Như vậy tuỳ em thôi."
Lúc này, "Ầm"tiếng vang thật lớn, hai người kia rút cuộc đã tách nhau ra, thở hồng hộc nằm thẳng ra sàn nhà.
Mấy người đàn ông trong phòng liếc mắt nhìn nhau, Đường Ninh không nhịn được dùng chân đá đá phần eo của Ngạn Tĩnh,"Tĩnh, anh có sao không?"
Ngạn Tĩnh cau mày, nắm lấy mắt cá chân của Đường Ninh lên tiếng,"Đừng đá."
Cảm nhận được sự ấm áp từ mắt cá chân, Đường Ninh sững người, cúi đầu thấy Ngạn Tĩnh vẫn giữ mắt cá chân của cô. Còn không chờ cô phản ứng, Mạc Cách Tuấn nằm cạnh đó vừa được Diệp Tu Văn đỡ lên thấy cảnh này liền lên tiếng, "Chà chà, Tĩnh! Cậu thật mặt dày, dám ăn đậu hũ của Ninh Ninh."
Ngạn Tĩnh sững sốt một chút, ngay sau đó liền thả tay ra, Trong lòng có chút quẫn bách lại hơi khác thường, mạnh mẽ trừng Mạc Cách Tuấn một cái,"Cậu, cậu ăn nói bậy bạ cái gì đó?"
Đường Ninh và Từ Thịnh đồng thời đưa tay ra muốn kéo Ngạn Tĩnh đứng lên, Ngạn Tĩnh do dự một chút, liền bắt lấy tay Từ Thịnh. Đường Ninh rất nhỏ nhắn lại mang giày cao gót, anh ta sợ anh ta nặng như vậy sẽ làm Đường Ninh ngã xuống.
Hành động này của Ngạn Tĩnh không qua được mắt Mạc Cách Tuấn, anh ta cợt nhã lắc ngón tay,"Cậu không cần giải thích gì hết càng tô càng đen thôi."
Ngạn Tĩnh nhìn về phía Mạc Cách Tuấn, hàm răng mài đến phát ra tiếng soàn soạt, anh cảm thấy thật sự Mạc Cách Tuấn càng ngày càng muốn ăn đòn. Cúi đầu, nhìn tay mình, lại có chút sững sờ, tựa hồ như cái cảm giác man mát mềm mại kia vẫn còn lưu ở trên tay, tim Ngạn Tĩnh bỗng nhiên đập nhanh hơn. Anh ta không nhịn được nhìn về phía Đường Ninh, chỉ thấy Đường Ninh tựa tiếu phi tiếu nhìn Mạc Cách Tuấn, sau đó quay đầu về phía anh ta. Anh ta sững sờ, đột nhiên cảm thấy khó chịu, vì để che giấu cảm xúc này anh ta lớn tiếng nói:"Đói chết rồi! Phục vụ, phục vụ mau dọn món!"
Mạc Cách Tuấn cười ha hả, thế nhưng anh ta rất thức thời sợ Ngạn Tĩnh thẹn quá hoá giận nên lập tức ngừng lại. Mấy người bọn họ ngồi ăn cùng nhau rồi thảo luận tiệc sinh nhật Diệp Tu Văn tuần sau tổ chức như thế nào? Đường Ninh chỉ im lặng nghe, đối với cuộc trò chuyện này cô không hề thấy tí chi hứng thú, thế nhưng bữa ăn hôm đó tất cả các món ăn đều do cô gọi lên.
Cuối cùng, Diệp Tu Văn lên tiếng:"Ninh Ninh, hôm đó em có thể mang bạn theo."
"Hả?" Đường Ninh nghi ngờ nhìn về phía Diệp Tu Văn.
Diệp Tu Văn cười giải thích:"Lần trước, anh có đến trường đại học Z, thấy em đi với một cô bạn gái. Em không phải đã nói hai người là bạn tốt của nhau sao? Nếu như bạn em đồng ý, em có thể dẫn cô ấy tới. Bọn anh rất vinh hạnh được làm quen với cô ấy."
Từ Thịnh gật đầu tán thành: "Đúng, chính là cô gái kia, bọn anh rất muốn gặp bạn thân của em."
Đường Ninh bật cười, tức giận nói:"Lẽ nào chúng ta không phải là bạn thân?"
"Chúng ta là bạn thân nhưng em hiếm khi tìm thấy một cô bạn gái hợp ý để mà." Từ Thịnh cười nói.
Mạc Cách Tuấn bày ra khuôn mặt yêu mị, chen vào: "Mấy người gặp rồi? Dung mạo xinh đẹp không? Ninh Ninh có dịp nhớ giới thiệu cho anh làm quen nha."
Ngạn Tĩnh cau mày: "Giới thiệu cái rắm, cậu chỉ xứng với những cô gái tuỳ tiện thôi."
Mạc Cách Tuấn cười lộ ra hai hàm răng trắng ngẩng đầu, yêu mị nháy mắt: "Cậu đang đố kị với vẻ đẹp tiêu sái của mình, đúng không? Nhưng Tĩnh ơi, phải nói cho cậu biết, khi cậu ghen tỵ sắc mặt rất khó coi."
Ngạn Tĩnh nổi trận lôi đình, xắn ống tay áo lên muốn chỉnh Mạc Cách Tuấn.
"Khục...Khặc Khục..."Đường Ninh rút cuộc nhịn không nổi nữa. phun toàn bộ nước trà hoa hồng từ trong miệng ra.
Ngạn Tĩnh bối rối đứng lên, xoay người vỗ lưng Đường Ninh giúp cô thuận khí, "Có lầm không? Tại sao lại phun trúng anh?"
Đường Ninh vốn bị sặc đã khó chịu nay còn bị Ngạn Tĩnh không biết nặng nhẹ vỗ lưng lại càng thêm khó thở. Cô che ngực, quay đầu, cau mày,"Đừng vỗ nữa em sắp bị anh vỗ chết rồi."Âm thanh mang theo giọng mũi kết hợp với đôi mắt đầy sóng nước vô cùng uỷ khuất đáng thương, thế nhưng lời nói ra lại mang theo vài phần khẽ quát.
Mạc Cách Tuấn thấy thế, cả người chồm về phía Đường Ninh, cười nói:"Ninh Ninh, để anh giúp em."
"Không cần, được rồi." Đường Ninh nhích ra, tránh xa ma trảo.
Mạc Cách Tuấn ôm ngực, một bộ vô cùng đau đớn,"Ninh Ninh, em ghét bỏ anh! Anh mới vừa bị người ta đánh, em tốt xấu gì cũng nên an ủi anh một chút."
Đường Ninh không nói gì, lúc này, điện thoại di động vang lên, cô mỉm cười nói:"Em đi nghe điện thoại."
Người gọi tới chính là ba của Đường Ninh, ông mới vừa kết thúc một bữa tiệc. Vừa vặn gọi điện về nhà, nghe nói Đường Ninh đang ở gần nên liền gọi điện hỏi cô có muốn hay không theo ông cùng về? Đường Ninh không đành lòng để ba về một mình nên tạm biệt Ngạn Tĩnh và mọi người đi về.
Đường Ninh lấy ba lô bước ra đến cửa thì quay đầu hướng Tu Văn mỉm cười, nói:"Đúng rồi Tu Văn, sinh nhật anh em sẽ đi một mình. Nhưng anh yên tâm em sẽ tự lo cho mình không phiền đến mọi người đâu."Mọi người trừng mắt nhìn, sau đó Đường Ninh vẫy tay,"Em đi đây, Bye Bye!" Đường Ninh mang theo nụ cười rời đi.
Diệp Tu Văn nhìn cửa phòng đóng lại, rồi nhìn ba người trong phòng,"Các cậu có cảm thấy Ninh Ninh dường như thay đổi rất nhiều?"
Ngạn Tĩnh sững sờ,"Cô ấy có thay đổi sao?" Tuy rằng cảm thấy Đường Ninh không giống như trước, nhưng thật sự là có thay đổi sao? Ngạn Tĩnh cau mày, anh không cảm thấy Đường Ninh thay đổi nhiều, cùng lắm là hơi hung hăng một chút. Nhưng anh cho rằng Đường Ninh như vậy còn tốt hơn là Đường Ninh lúc trước ai cũng đối xử như nhau!
Mạc Cách Tuấn không nhịn được hướng Ngạn Tĩnh đảo mắt:"Tĩnh, hiện giờ mình bắt đầu hoài nghi nghiêm trọng rút cuộc cậu có thích Ninh Ninh hay không đó?" Đường Ninh hiện tại rõ ràng thay đổi rất nhiều!
"Trở nên rất có chủ kiến."Từ Thịnh mỉm cười, nói tiếp:"Chúng ta không phải ai cũng như vậy sao? Lúc trước người nhà nói gì nghe nấy, sau đó từ từ bắt đầu có chủ kiến riêng của mình. Hiện giờ Ninh Ninh đang trong giai đoạn này cũng là điều dễ hiểu."
"Đã đến lúc trưởng thành?" Diệp Tu Văn mỉm cười.
"Mỗi người đều có lúc đến thời điểm trưởng thành."Từ Thịnh chỉ chỉ Mạc Cách Tuấn nói:"Cậu đã quên tên này trưởng thành như thế nào sao?"Người nhà phản đối cậu ta vào showbiz nhưng cậu ta vẫn khăng khăng làm đó thôi.
"Này đó là thời điểm mình lột xác ....Bất quá..."Anh ta vuốt cằm, đôi mắt hẹp dài híp lại,"Mình cảm thấy Ninh Ninh chân thực hơn trước nhiều."
Trước đây Đường Ninh không có chủ kiến, lúc nào cũng nhẹ giọng nói chuyện, bọn họ nói gì cô cũng chỉ cười rồi đồng ý, kỳ thực Đường Ninh lúc ấy như một con búp bê sứ, không có linh hồn. Đường Ninh hiện tại rất có lập trường, dễ nói chuyện, tự tin, cố chấp, hơi hung hăng nhưng lại làm cho người ta cảm thấy sinh động và chân thật.
Diệp Tu Văn cười nói:"Xem ra sự trưởng thành của Đường Ninh là rất tốt."
Từ Thịnh gật đầu tán thành.
Trong khi mọi người thảo luận sự thay đổi của Đường Ninh, Ngạn Tĩnh chỉ biết ngây người ngồi trên ghế sô pha, không nhúc nhích. Trên thực tế anh ta bị khiếp sợ.
"Tĩnh, Tĩnh!" Từ Thịnh gọi anh ta, rốt cục đem anh ta hắn kéo về.
"Có chuyện gì à?"Ngạn Tĩnh cau mày, rất không vui nhìn Từ Thịnh.
Từ Thịnh thở dài,"Cậu đang suy nghĩ gì mà nhập tâm thế?"
Đang suy nghĩ gì? Anh đang nghĩ...Vừa rồi Mạc Cách Tuấn nói........
"Tĩnh, mình hiện tại bắt đầu nghiêm túc hoài nghi cậu có thật sự thích Ninh Ninh hay không đó?"
Mạc Cách Tuấn nháy mắt,"Đang nghĩ đến Ninh Ninh, đúng không?"
"Không đúng!" Ngạn Tĩnh lập tức phủ nhận, thế nhưng lỗ tai lạị xuất hiện mấy vệt hồng hồng...
"Rõ ràng như vậy mà còn không chịu thừa nhận."
"Mạc Cách Tuấn, tôi liều mạng với cậu!"Người nào đó thẹn quá hoá giận.
Sau đó, trong phòng lại một trận hỗn chiến.