“Thầy Tạ.” Cô duỗi tay cầm lấy di động trong tay Tô Nhiễm: “Bây giờ bọn em đang ở bồn hoa bên ngoài ký túc xá nữ đại học A.
Đàn chị Tô Nhiễm uống say, thầy vẫn nên qua đây xem một chút đi ạ.”Bên kia di động, đột nhiên im lặng như một lúc lâu mới nghe thấy giọng Tạ Liên Thành vang lên lần nữa: “….
Tần Tịch?”“Là em.” Giọng nói Tần Tịch nhàn nhạt: “Em không biết đàn chị Tô Nhiễm ở tòa nhà nào, chị ấy cũng không muốn về, hình như chị ấy vẫn luôn đang tìm thầy, cho nên phiền thầy mau qua đây xem chị ấy đi ạ.”Cúp điện thoại, Tần Tịch vỗ vỗ Tô Nhiễm còn đang khóc trên vai cô, sau đó cẩn thận đỡ cô ấy ngồi xuống bên bồn phương còn đang trên bồn hoa, thân hình gầy gò co lại, bờ vai mảnh mai run Tịch mới vừa xoay người, Tô Nhiễm đã bắt lấy tay cô.“Em cũng muốn đi luôn hả?” Cô ấy ngửa đầu nhìn Tần Tịch, khuôn mặt to chừng bàn tay đong đầy nước choàng ngoài mái tóc dài có chút lộn mà nhìn qua, dáng vẻ bây giờ so với người lúc nào cũng thanh nhã như thần tiên đứng trên sân khấu lại khiến người ta thương tiếc hơn vài phần.“Không phải.” Tần Tịch nói: “Em đi tìm giày cho chị.”Cô nói xong đi xa vài bước, cầm đôi giày cao gót bị Tô Nhiễm đá ra giữa đường về, đặt song song bên chân cô Nhiễm đáng thương cứ ngồi ngay bên bồn hoa như thế, nhìn Tần Tịch làm mấy chuyện này.“Đàn chị.” Tần Tịch rút một tờ khăn giấy trong túi ra đưa cho cô: “Lau chút đi, chắc lát nữa thầy Tạ sẽ tới thôi.”Tô Nhiễm ngoan ngoãn nhận lấy khăn giấy, chậm rãi lau lau mặt ấy đã khóc một hồi, lại náo loạn một lát, độ cồn cũng tản đi rồi, không còn đến mức say không biết đêm lạnh buốt dần dần thổi đến, từ từ cũng tỉnh táo lên chút.“Cảm ơn em.” Tô Nhiễm hắng giọng nói, xấu hổ cười cười: “Xin lỗi mới rồi….
để em chê cười rồi.”“Không sao đâu ạ.” Tần Tịch cũng không biết nên nói cái gì cho một cách nghiêm khắc, Tô Nhiễm là nguyên nhân chủ yếu khiến cô hai đời rơi vào kết cục như là nếu nói chán ghét cô ấy, thì cũng không đến Nhiễm cũng không có làm sai chuyện cưng chiều, được người yêu thì sẽ có tính cách tùy hứng thế Tịch chớp chớp mắt, chỉ là thấy xấu là bây giờ cô có thể xem như một quần chúng hóng hớt, chứng kiến Tạ Liên Thành và Tô Nhiễm tan tan hợp luôn cảm thấy hơi xấu hổ vi vốn cũng không thân với Tô Nhiễm, lúc như thế này, càng không biết phải nói gì.“Chị với Tạ Liên Thành…” Tô Nhiễm thở sâu, giọng nói khàn khàn mở miệng, “Từ nhỏ chúng ta cùng nhau lớn lên, chị với anh ấy…..”“Đàn chị.” Tần Tịch đánh gãy lời cô ấy nói, “Ngại quá.”Cô cười với Tô Nhiễm: “Nhưng mà em không muốn nghe những chuyện gút mắc giữa chị với thầy Tạ….
được không ạ?”Tô Nhiễm ngẩn ấy ngẩng đầu, nhìn nụ cười thong dong trên mặt của đàn em không phải vẻ mặt đối phương quá mức bình tĩnh, cô gần như cho rằng cô ấy với Tạ Liên Thành….
Có lẽ……Tô Nhiễm vẫn luôn biết, Tạ Liên Thành rất được nữ sinh yêu thích.“Đàn chị.” Tần Tịch thấy vẻ mặt cô ấy đờ đẫn ra, lại cười cười với cô ấy.“Nếu đàn chị đã tỉnh rồi, em cũng nên về ký túc xá thôi.” Cô nhìn trái ngó phải: “Trong trường chỗ này cũng khá an toàn, nhưng mà sau này đàn chị cũng đừng làm những chuyện như này.”Tần Tịch nói: “Giờ buổi tối lạnh lắm, đàn chị uống say lại đi chân đất dạo bên ngoài, nếu mà bị đông lạnh cả đêm, không chừng sẽ sinh bệnh nặng đấy.
Nếu nghiêm trọng hơn, bị phát sốt rồi viêm phổi, nếu không đưa đi bệnh viện kịp thời, nói không chừng sẽ…..”Tô Nhiễm: “……”“Thất tình ấy mà, khóc một trận là được, nếu mà vì chuyện đó tổn thương đến cơ thể mình, vậy thì không đáng.” Cô từ từ kể: “Nếu đã xảy ra chuyện gì thật, những người đã quyết định rời bỏ chị, sẽ không quan tâm đến con người chị, cũng sẽ không đau lòng đâu.
Người đau lòng chị mới là người thực sự quan tâm đến chị, còn yêu chị.”Tô Nhiễm: “……”“Vậy đàn chị…..” Tần Tịch cười nheo nheo đôi mắt, vẫy vẫy tay với cô ấy, “Em về ký túc xá trước nha, mình chị ở đây chờ thầy Tạ sẽ ổn thui nhỉ?”“Không, không sao..” Tô Nhiễm ngơ ngác nói.“Tạm biệt.” Tần Tịch vẫy vẫy tay với cô ấy, chỉ chỉ giày bên chân, “Chị đi giày vào đi rồi chờ sẽ tốt hơn, cẩn thận đừng để bị cảm lạnh.”“….Ừ, được.” Tô Nhiễm vẫn cứ ngơ ngơ ngác nhìn đàn em này, cứ thế xoay người đi về phía ký túc xá ràng chỉ mặc áo hoodie đơn giản với quần jean, đi giày qua lại rất có khí chất còn dứt Nhiễm ngây người giây lát, thu lại ánh nhìn trên người Tần Tịch chuyển sang đôi giày đang để bên ra chân cô ấy đã bị đông lạnh như băng, lạnh đến mức có chút phát đau..