Nghĩ đến đó, khóe mắt cô hơi cay cay, cảm thấy thật xúc động với những tình cảm quan tâm ấm áp cho dù nó không hẳn là dành cho cô, mà chỉ là cho nguyên chủ thân xác này mà thôi, nhưng không sao, cô đã xuyên vào đây rồi, cô sẽ thay nguyên chủ sống thật tốt, cũng sẽ không để những kẻ tâm địa xấu có cơ hội lợi dụng, nghĩ đến kết cục câu chuyện, Dương Kiến Bang sẽ thâu tóm toàn bộ tập đoàn Lâm thị, ánh mắt cô càng trở nên thập phần kiên định cứng rắn. Lâm Dật Phong đứng bên cạnh quan sát không sót một biểu tình nào trên gương mặt của cô, anh cho là cô chưa quên được tình cảm với Dương Kiến Bang kia, vẫn còn chìm trong khổ sở, sự cứng rắn bên ngoài có lẽ chỉ là ngụy trang. Không nhịn được, Lâm Dật Phong nhẹ giọng an ủi.
“Phương Phương, nếu em khó chịu không cần giữ trong lòng, anh hai sẽ thay em đòi lại công bằng. Mọi chuyện đã có anh hai bảo hộ em, nếu có đau khổ cũng không cần một mình chịu đựng, có biết không?”
Những lời quan tâm chân tình này thành công kéo xuống hai dòng nước mắt đang được cô cố ngăn lại, cô chưa bao giờ cảm giác như hiện tại, có người che chở cảm giác quả thật tốt. Đưa tay lên quẹt nhanh dòng nước mắt đang chảy, cô xoay qua đối diện anh trai, khóe miệng nở một nụ cười tươi tắn.
“Em không sao anh hai. Em khóc không phải vì những kẻ không liên quan kia. Em chỉ là hối hận bản thân mình tùy hứng, không biết trân trọng người nhà, lớn như vậy còn bắt anh hai phải lo lắng cho em!”
Nhìn nụ cười kia tuy trên gương mặt vẫn còn vương nước mắt nhưng lại trong suốt như pha lê, Lâm Dật Phong hoàn toàn không thể tìm ra được nửa điểm giấu diếm hay miễn cưỡng cố gắng của cô, rốt cuộc cũng bỏ được lo âu trong lòng xuống. Cha mẹ sớm qua đời, duy nhất chỉ còn lại em gái là người thân của anh, quá khứ anh đã phạm sai lầm đem em gái gả cho kẻ không biết quý trọng, lần này anh nhất định không thể để em gái anh chịu ủy khuất thêm nữa. Li hôn, có một đời chồng thì sao, thiên kim tiểu thư của tập đoàn Lâm thị nhất định không thể đánh đồng với con gái nhà bình thường, anh tin tiểu Phương Phương của anh sẽ tìm được một người sau này càng xứng đáng hơn cái tên Dương Kiến Bang thối tha kia, thay anh yêu thương che chở cô suốt đời.
“Em nói như vậy thì anh hai yên tâm rồi. Em thay đồ rồi nghỉ ngơi một chút. Khi nào có cơm dì Hà sẽ lên gọi em xuống. Buổi chiều anh hai bồi em đi dạo, ghé nhà hàng Nam Hải mà em thích nhất có được không?”
Lâm Dật Phong sủng nịch nhìn em gái nói. Lâm Phương Phương đưa ra một nụ cười rực rỡ rồi đáp lại.
“Được, anh hai nói tốt là nhất định tốt nhất!”
.....
Buổi chiều sau khi Lâm Dật Phong giải quyết gần hết công việc ở công ty, liền nhanh chóng cho tài xế lái xe về nhà đón Lâm Phương Phương đi dạo sau đó đi ăn như đã nói lúc sáng. Lâm Phương Phương ở nhà chìm ngập trong sự quan tâm chăm sóc thái quá của cả đám người làm đã thê thảm tới mức sắp hét lên. Nguyên chủ Lâm Phương Phương này quả thật số hưởng, nhân duyên với người giúp việc trong nhà không phải nói một chữ tốt là có thể diễn tả được, mà phải nói là tốt đến mức không thể tin được.
Người giúp việc trong nhà đa số là người lớn tuổi một chút, phần còn lại là con cái của họ, tốt nghiệp đại học hay trung học xong, hoặc chọn vào công ty để giúp anh hai cô thì còn lại sẽ chọn ở lại nhà cô làm việc, nên tất cả mọi người đều đối với cô quan tâm yêu thương có thừa, cô muốn động tay động chân làm chút việc cũng khó khăn, cuộc sống sâu gạo cơm tới há miệng áo tới giơ tay như cô lúc trước mơ ước hóa ra không sung sướng như cô vẫn tưởng tượng, ít nhất là một con sâu lười quả nhiên rất chán, chán tới mức cô muốn hét lên một tiếng. Lâm Dật Phong trở về nhà được cô nhìn giống như vị cứu tinh làm anh cảm thấy có phần không tự nhiên, theo thói quen nhìn xung quanh một vòng xem có ai ức hiếp gì cô không, chỉ thấy một người trong nhà đều một biểu tình cười tủm tỉm, đứng yên không nói gì.
“Khụ, tiểu Phương Phương, em thay đồ xong chưa? Anh ra xe chờ trước!”
“Ách, anh hai ra xe trước đi, em xong ngay bây giờ đây!”
Lâm Phương Phương nghe tiếng nói không được tự nhiên của Lâm Dật Phong mới giật mình, cảm giác thấy mình có chút luống cuống, liền mau chóng đáp lời, nhanh nhẹn quơ tay lấy chiếc túi xách nhỏ rồi đi theo ra ngoài.
.....
Đi dạo phố loanh quanh khoảng hai tiếng đồng hồ, Lâm Phương Phương vẫn không tìm thấy được món đồ nào vừa ý nên cuối cùng vui vẻ đi theo Lâm Dật Phong ghé qua nhà hàng Nhật Bản Nam Hải nổi tiếng nhất thành phố ăn sushi. Nam Hải là nhà hàng bán đồ ăn Nhật Bản, nếu nói khiêm tốn thì nó là nổi tiếng nhất ở thành phố S, nơi tập đoàn Lâm thị đặt trụ sở chính, còn nói không khoa trương thì nó là nhà hàng nổi tiếng nhất cả nước, là nơi tập trung giới thượng lưu quyền quý muốn thưởng thức đồ ăn ngon, khung cảnh sang trọng trong cả nước, muốn đặt chỗ ở đây vô cùng khó khăn, nếu không phải là người có địa vị, sức ảnh hưởng đủ lớn thì việc đặt chỗ xong phải xếp hàng chờ đợi ít nhất một tháng là bình thường.
Nơi đây luôn phục vụ thức ăn chất lượng xa xỉ, được thu hoạch trực tiếp từ những trang trại hạng nhất ở Nhật, vận chuyển bằng máy bay, nên đồ ăn luôn giữ được hương vị tươi mới nhất, giá cả cũng thuộc loại nóng phỏng tay, một bữa ăn ở đây trung bình cũng bằng tiền lương một năm của người lao động bình thường. Nhưng có lẽ một phần vì giá cả mà nơi đây theo thời gian dần dần trở thành một trong những gạch đầu dòng của giới thượng lưu mỗi khi muốn chứng tỏ đẳng cấp của mình. Có một điều ít người biết, là con trai trưởng của gia chủ nhà hàng này, Trương Nam Hải, là bạn thân nối khố của Lâm Dật Phong anh trai Lâm Phương Phương cô, cho nên với ai thì việc ăn một bữa cơm ở đây là một vấn đề nhưng với anh em cô thì muốn ăn một bữa cơm ở đây chỉ đơn giản là nhấc một cú điện thoại, tất cả sẽ được giải quyết ổn thỏa.
Vừa bước chân vào bên trong nhà hàng, Lâm Phương Phương đã không khỏi bị khung cảnh được trang trí thanh nhã tươi mát khiến cho cả người sảng khoái, nỗi mệt nhọc sau khi đi bộ hơn hai tiếng đồng hồ như cũng được tiêu tan phần nào, cả không gian ở đây như được tách rời ra khỏi thế giới ồn ào xô bồ bên ngoài cánh cửa kia. Nơi này cũng trồng khá nhiều cây cối, hầu hết là những loại cây đặc trưng của Nhật Bản như anh đào hoặc cây lá phong, lối đi rải sỏi trắng uốn lượn bên thác nước nhỏ đang chảy nước róc rách, phía dưới là bầy cá Koi đang thảnh thơi uốn lượn, luẩn khuất trong không khí là tiếng đàn cổ nhẹ nhàng réo rắt, tất cả hòa quyện với nhau thành một bản thể hoàn mĩ nhất mà Lâm Phương Phương nghĩ có lẽ chỉ có thể tìm được ở trong sách.
Nơi phục vụ ăn uống cũng không phải như những nhà hàng bình thường khác là đặt bàn ghế cạnh nhau trong sảnh chính, mà là những gian phòng nhỏ được ngăn cách lại với bên ngoài bằng những tấm bình phong trang trí bằng những bức họa của những danh sĩ nổi tiếng thế giới, bảo đảm cho thực khách có được không gian thưởng thức thư giãn tuyệt đối nhất. Lâm Phương Phương không khỏi tán thưởng một tiếng trong lòng về sự chu đáo của người thiết kế. Sau khi hai anh em ngồi vào chỗ, một cô gái mặc trang phục kimono nhẹ nhàng để xuống bàn hai cuốn thực đơn cùng một bình trà xanh hảo hạng, Lâm Dật Phong đẩy tờ thực đơn đến trước mặt em gái, giọng nói tràn đầy sủng nịch.
“Phương Phương muốn nhìn một chút xem có gì hợp ý không? Hôm nay anh hai để em quyết định món nhé!”
Cô gái phục vụ nghe thấy âm thanh tràn đầy từ tính cất lên, không khỏi đỏ mặt lén lén ngước lên nhìn, tầm mắt vừa chạm đến khuôn mặt nam tính rắn rỏi của anh trong lòng liền dâng lên một cảm giác khao khát mong đợi. Đây là Lâm tổng lãnh khốc quyết tuyệt trong truyền thuyết sao, cô không nghĩ anh cũng có một mặt dịu dàng ôn nhu như bây giờ, có lẽ anh hoàn toàn không phải như trong lời nói bọn họ vẫn hay bàn luận với nhau, dù sao lời cũng chỉ là lời đồn không phải sao? Mải say mê nhìn ngắm, cô gái phục vụ quên cả công việc mình đang cần làm lúc này, thẳng cho đến khi cô giật mình nghe bên tai tiếng nói không kiên nhẫn của anh vang lên.
“Cô không nghe em gái tôi nói gì à? Em tôi nói với cô hai lần rồi đấy!”
“Ách, tôi… tôi xin lỗi, quý khách muốn dùng gì ạ?”
“Tôi nói là mọi lần anh hai tôi dùng gì ở đây, bây giờ cô cho y như vậy là được rồi!”
“Vâng, thưa quý khách. Chúng tôi sẽ phục vụ ngay!”
Cô gái nhanh chóng trả lời, cả người khẽ rùng mình một cái, cũng may cô phản ứng kịp, dù Lâm tổng có dịu dàng hay đẹp trai đến đâu thì cũng không phải dành cho người nhỏ bé như cô, chuyên tâm giữ chặt lấy công việc này mới là thượng sách.
Người phục vụ đi rồi, Lâm Phương Phương không khỏi cười khúc khích, mở miệng trêu chọc.
“Xem ra sức quyến rũ của anh trai em quả thật xuất chúng, anh xem đến cả người phục vụ cũng nhìn anh đến thất thần kia kìa!”
“Tiểu Phương Phương không được hồ nháo, không tin anh hai sẽ phạt em sao!”
Ngoài miệng thì trách cứ, nhưng ánh mắt anh lại là tràn đầy sủng nịch, đưa tay khẽ gõ nhẹ cái trán cô một cái. Không khí đang tràn ngập vui vẻ lại bị cắt ngang bởi một giọng nói ngọt ngấy của ai đó làm hai hàng chân mày của Lâm Dật Thanh và Lâm Phương Phương cùng không hẹn mà nhíu lại.
“Kiến Bang, hình như là giọng của chị Phương Phương phát ra ở phòng trước mặt, em muốn vào chào hỏi chị ấy một tiếng.”
Chào hỏi? Liễu Thu Thu này có phải rảnh rỗi quá hay không? Lại có ý định chào hỏi vợ trước mới bị mình thành công đá ra khỏi cuộc hôn nhân của cô ấy? Có lẽ chào hỏi chỉ là cái cớ, ý định chân chính là muốn diễn một màn ân ái cho cô đau lòng mới là thật đi. Nhưng lần này cô phải làm cho cả hai người kia thất vọng rồi, vì cô đã không phải là Lâm Phương Phương thật, người yêu Dương Kiến Bang điên cuồng kia nữa.
Lâm Dật Phong nghe xong những lời nói kia, trong lòng vừa lo lắng nhìn sang biểu tình của em gái, nhìn thấy ánh mắt thản nhiên pha chút giễu cợt của cô anh thoáng yên lòng, trong đầu lại âm thầm ghi nhớ cái tên Liễu Thu Thu thêm một lần. Được lắm, lần sau gặp lại anh nhất định sẽ báo đáp thật tốt tấm lòng của cô ta, Dương Kiến Bang không thể suốt ngày / ở bên cạnh bảo hộ cô ả được mãi, nếu cô ta nhất định đường quang không muốn đi lại muốn chui đầu tự tìm rắc rối thì anh sẽ thành toàn giúp cô ta, bất kì kẻ nào có ý định tổn thương em gái anh phải chuẩn bị sẵn sàng khả năng tiếp nhận sự đối phó của anh thật tốt.