Nữ Chính Ngươi Đừng Nhảy Nữa

chương 9: chương 9

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Vậy hiện tại ngươi có cảm giác gì khác lạ không?” Ta đưa mắt nhìn một vòng quanh người hắn cẩn thận đánh giá.

Lương Thanh Từ ngại ngùng nghiêng người: “Không có.”

“Chẳng lẽ Nhược Hoan có thể sống lại ở trong thân thể ngươi?” Ta suy đoán.

Lương Thanh Từ không đưa ra ý kiến gì cả.

Hắn và Bạch Nhược Hoan hoàn toàn là hai loại người khác nhau.

Bạch Nhược Hoan sống rất tình cảm, không hề có giới hạn trước những gì cô ấy thích.

Lương Thanh Từ thì lại tâm địa lạnh lùng, mọi việc đều dùng lý trí suy tính thiệt hơn.

Ta tưởng tượng một chút tính cách Bạch Nhược Hoan và dáng vẻ Lương Thanh Từ hợp nhất, không nhịn được mà rùng mình.

Rất nhanh, chúng ta không còn rảnh để chú ý đến chuyện này nữa.

Lời đồn đãi trong kinh thành truyền đi khắp nơi, mũi nhọn chỉ thẳng về phía thi thể biến mất của Thái Tử Phi.

Chưa được mấy ngày, Đoan Vương dẫn người làm phản.

Lấy danh nghĩa là trừ yêu diệt ma, loại bỏ những thứ xấu xa bên cạnh hoàng đế.

Chỉ trong vòng nửa tháng, Lương Thanh Từ gầy đi rất nhiều.

Thân hình hắn vốn đã gầy như cái cành cây, bây giờ biến thành cái cuống lá cây.

Ta không nhìn nổi nữa, nói: “Nghỉ ngơi trước đã.

Cứ đứng đó ta sợ gió thổi ngươi bay lên trời mất.”

Lương Thanh Từ ngồi trước án thư xem bản đồ bố trí quân lính phòng vệ, cũng không ngẩng đầu lên lấy một lần: “Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi.”

Ta nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của hắn, nhớ tới dáng vẻ chán đời, u ám của hắn lúc mới gặp mặt lần đầu tiên trong kiếp này, cảm khái nói: “Ai, nếu như ngươi thanh lọc triều đình sớm hơn vài năm, dù có không sạch hẳn đi nữa thì cũng không đến mức bây giờ chỗ nào cũng không có nổi một người tâm phúc.”

Mấy năm này vừa nhổ mấy cái gai trong mắt, vừa bồi dưỡng tâm phúc mới.

Hai ta cũng chẳng biết thuật phân thân, nhân tài thì đang ở trong thời kì giáp hạt*.

(*Khi mà thóc gạo của vụ trước đã dùng gần hết, vụ mới thì chưa đến kỳ thu hoạch.

Ý tác giả muốn nói là cái cũ và cái mới không thể nối tiếp được với nhau.

Mấy vị trí bị trống chưa thể bổ sung nhân lực mới vào kịp thời.

Nhân tài thiếu hụt.)

Lương Quốc giống như một quả bóng nước bị thủng lỗ chỗ, Lương Thanh Từ dùng mười năm đi tu bổ, nỗ lực duy trì lắm mới có thể giữ quả bóng ở trạng thái ít nước.

Nhưng chỉ cần một dòng nước mạnh mẽ đột nhiên rót vào, cái quả bóng nước này liền vỡ tan.

Lương Thanh Từ nói: “Nếu không có ngươi, dù có làm sớm hơn 20 năm cũng như vậy thôi.”

Hắn lấy tay xoa xoa ấn đường, cười tự giễu: “Ta đã thất bại rất nhiều lần rồi.”

Ta ấp a ấp úng: “Ai da, ý ta là, lần này không phải là do bắt đầu chậm sao? Thất bại cũng không sao cả, cùng lắm thì lần sau nỗ lực lại.”

“Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên thất bại.” Ta máy móc bổ sung.

Đù má, ta thật sự đang an ủi người sao?

Trong mắt Lương Thanh Từ hiện lên ý cười: “Ta sẽ tận lực.”

Hắn đã sớm kế vị trở thành hoàng đế, vậy mà vẫn quen thói xưng ta ở trước mặt ta.

Ta cố gắng hết sức giúp đỡ hắn, thậm chí còn điều khiển các vật thể tự nhiên như núi và đá để chống lại phản quân.

Nhưng dường như mọi thứ cũng giống với cái chết của Bạch Nhược Hoan, Lương Quốc diệt vong có vẻ như là một kết cục đã được định sẵn.

Vốn dĩ kinh thành vẫn đang được phòng thủ vững chắc, đột nhiên xuất hiện dịch bệnh.

Vốn dĩ đang nắm chắc thắng lợi một trận đánh, đột nhiên cát bay đá chạy ngăn trở quân ta……

Những dị tượng không thể giải thích bằng lẽ thường liên tiếp xuất hiện.

Những tin đồn thất thiệt khiến cho lòng dân tan rã đã đưa Lương Thanh Từ vào cùng đường tuyệt lộ.

Tâm trạng của ta ngày càng tồi tệ.

Lương Thanh Từ không bị ảnh hưởng một chút nào, vẫn bình tĩnh tiếp tục điều binh khiển tướng, dùng hết toàn lực kéo dài thời gian.

Khuôn mặt hắn gầy hóp lại, nhưng ánh mắt vẫn kiên định sáng ngời: “Cho dù phải thua thì chúng ta cũng phải cố gắng kéo dài để tích lũy thêm thật nhiều kinh nghiệm.”

Ta ngoại trừ ủng hộ hắn ra thì không thể làm gì được nữa.

Đời này, Lương Thanh Từ sống nhiều hơn một năm so với đời trước.

Ngày cửa cung bị công phá, ta khẽ cắn môi: “Lương Thanh Từ, ta đi ngăn cản bọn họ, ngươi chạy nhanh đi.”

Ta xoay người muốn đi, một cánh tay thon dài chắn ở trước người ta.

“Đừng đi.” Lương Thanh Từ nói: “Trần Yến Yến, ngươi tìm chỗ nào đó ngủ một giấc đi.”

“Cái gì?”

Hắn đứng lên, nhét tất cả đống bảo vật đã vơ vét được vào trong lòng ta: “Từ giờ trở đi, nên lên kế hoạch cho mọi việc, đừng làm trước rồi mới nghĩ.

Ta và Bạch Nhược Hoan có thể nhìn thấy ngươi, chạm được vào ngươi, sao ngươi biết được kẻ xấu không thể làm được như thế?”

Ta liền biết hắn đang ghét bỏ việc ta không được thông minh cho lắm!!

Quả thật ta ỷ vào việc mình chỉ là một linh hồn nên không hề sợ hãi gì cả.

Lúc trước lựa chọn giúp Bạch Nhược Hoan cũng là vì muốn giúp là giúp, lúc xúc động còn muốn phủi tay bỏ đi.

Nhưng hơn mười năm nay, đến động vật xã hội* cũng không làm việc trong một thời gian dài đến như vậy có biết không?

(*Động vật xã hội: động vật xã hội là những nhân viên “gia súc” từ bỏ “cái tôi” của mình để đổi lấy quyền lợi và tiền lương do công ty đưa ra.

Chắc cũng giống cụm từ nô lệ của tư bản bên mình.)

Vừa giúp hắn làm việc, vừa làm một con rắn đau khổ ham mê gặm cắn thành trì đất đai, ai hiểu đây?

Ai cũng có thể nói ta, riêng Lương quỷ hút máu thì không được!

Ta tức giận trợn mắt nhìn.

Lương Thanh Từ yên lặng thở dài: “Ngươi có nghĩ đến việc nếu lần này vòng lặp luân hồi kết thúc tại đây không?”

“Ta đã sớm nói qua ta chỉ muốn luân hồi kết thúc.

Chết ở chỗ này, ta không tiếc.” Ánh mắt hắn ôn hòa: “Một đời này ta vẫn luôn chờ đợi cái chết.

Mãi cho đến khi gặp được ngươi, ta mới lại cảm thấy rằng mình có thể thử lại.”

“Là ta làm uổng phí sự trợ giúp của ngươi, ngươi không nợ ta.

Đi tìm một chỗ nào đó an toàn ngủ một giấc thật sâu đi.

Biết đâu sau khi ngủ dậy, mặt trời lại mọc như thường.”

Hắn không phải là một người thích nói nhiều, lần này lại lắm lời như vậy.

Có lẽ đây là những lời cuối cùng trước khi chết.

Chúng ta đều biết rằng đã đến lúc này rồi thì khả năng có thể phá vỡ cục diện này là cực kỳ thấp.

Lương Thanh Từ đẩy ta ra ngoài cửa xong quay người lại đi vào trong điện, chậm rãi đóng cửa điện lại.

Ta đứng im không động đậy nhìn hắn, nước mắt chảy giàn giụa.

Đáng nhẽ ta không nên quá thân cận với hắn và Bạch Nhược Hoan.

Hiện tại ta đau lòng muốn chết đi được.

Lương Thanh Từ cong cong khóe môi, hắn nói: “Khi đó ta lừa gạt ngươi.

Ta cũng không xác định được ngươi có biết luân hồi hay không.

Không nghĩ tới nói dối một chút ngươi liền bị lừa.

Sau này đừng ngu ngốc như vậy nữa.”

Cái gì? Ta hít hít mũi, cảm xúc bi thương dừng lại trong chốc lát.

Cửa điện hoàn toàn đóng lại.

Giọng Lương Thanh Từ láng máng vọng đến: “Yến Yến, nhắm mắt lại đi mau đi.”

“Ngoan một chút, đừng nhìn nữa.” Giọng hắn gần như đang dụ dỗ, dỗ dành.

Ta mới không thèm nghe hắn đâu.

Ta nhìn chằm chằm vào bên trong, nhìn hắn thản nhiên uống rượu độc.

Không biết qua bao lâu, thời không ngưng lại sau đó bắt đầu quay ngược.

Thi thể của hắn quả nhiên giống y hệt Bạch Nhược Hoan lúc chết, phiêu tán thành từng đốm sáng lấp lánh.

Lúc chúng nó lướt qua ta, còn nhẹ nhàng phất phơ chạm vào gương mặt ta.

Cuối cùng ta nở một nụ cười.

Hẹn lần luân hồi sau gặp lại.

14.

“Trần Yến Yến!”

“Trần Yến Yến!”

“Trần Yến Yến!”

Ai? Quấy rầy giấc ngủ của người ta, ồn muốn chết.

Ta mở đôi mắt mơ mơ màng màng đang ngái ngủ ra, thấy một cậu bé đẹp như ngọc, trắng như tuyết vô cùng đáng yêu.

Hắn nhíu mày như ông cụ non, thừa dịp người hầu không chú ý, dùng đôi chân ngắn ngủn nhỏ bé bò đến bên tường thành, nhỏ giọng gọi: “Trần Yến Yến, ngươi có ở đây không?”

Cái miệng nhỏ màu hồng phấn gần như dán chặt vào viên gạch trên tường thành.

“Điện hạ!” Cung nhân phản ứng kịp bước lại đây ôm hắn lên rời đi.

Điện hạ? Là Lương Thanh Từ à?

Tên này lúc bé đáng yêu như vậy sao?

Trắng nõn, hai má còn phúng phính giống hệt cái bánh bao nhỏ.

Cung nữ sợ tới mức mặt mũi tái nhợt.

Vẻ mặt Lương Thanh Từ tức giận, giãy giụa vùng vẫy cặp chân ngắn ngủn trong lồng ngực nàng ta: “Thả ta xuống.”

Xì, ta cười ra tiếng.

Không đợi ta kịp trả lời, hắn đã bị mang đi.

Ta không còn lựa chọn nào khác đành phải hì hục mở rộng về phía hoàng cung.

Lặp đi lặp lại loại lao động khiến người khác mệt mỏi, nhưng một con rắn tham ăn thì không! Lớn lên! To lên! Mạnh lên!

Em bé Lương Thanh Từ rất khó ra khỏi cung, hơn nửa năm sau ta mới gặp lại hắn.

Ta chạy nhanh đến gần bên hắn, tạm thời hóa hình ra một khuôn mặt: “Này! Lương Thanh Từ!”

Tố chất tâm lý của Lương Thanh Từ không tồi, đột nhiên bị gọi cũng chỉ run rẩy mí mắt, rất nhanh trên mặt đã lộ vẻ vui mừng: “Trần Yến Yến.”

Sợ người khác nghe thấy, giọng hắn nho nhỏ, ngôi sao trong mắt nho nhỏ, thân người cũng nho nhỏ.

Thật đáng yêu!

Ta thề với chính mình, trước khi cái má beo béo kia biến mất, ta phải thừa dịp hắn còn trẻ con mập mạp mà bẹo má hắn một trận mới được.

Bên Tiểu Thái Tử có rất nhiều người theo hầu, ta không tiện nói nhiều: “Ngươi ở trong cung chờ ta, ta sẽ tới rất nhanh thôi.”

Giọng điệu của ta hí hửng.

Không có một người cô già nào có thể cự tuyệt một bé trai xinh đẹp! Không có đâu!

Khuôn mặt nhỏ nhắn búng ra sữa của hắn hơi hơi ửng hồng, nhẹ nhàng gật gật đầu.

Mười phần động lực + nhiều kinh nghiệm = thành công nhanh hơn.

Chưa đến một năm, ta liền nhẹ nhàng như một con mèo vồ lấy Thái Tử.

Đừng hiểu lầm, đứa bé vẫn còn nhỏ nha.

Ta chỉ là hung hăng bẹo má, xoa nắn mặt hắn một trận.

Chờ đại ma vương lớn lên thì không thể có cơ hội nào tốt như vậy nữa.

Tranh thủ hắn còn nhỏ yếu, phải nhanh nhanh bắt nạt hắn.

Lương Thanh Từ ngơ ngác, ngã ngồi lên giường, mặt bị bóp bóp bẹo bẹo đến đỏ bừng.

Hắn kinh hoàng một lúc thật lâu, ngón tay nhỏ bé chỉ vào ta nói không nên lời, sau một lúc lâu mới phát cáu hét: “Trần Yến Yến!”

“Điện hạ?” Cung nữ đang gác đêm bên ngoài phòng liền vén rèm tiến vào.

Ta cười trộm: “Người ngoài không nghe được tiếng của ta đâu nha.”

Lương Thanh Từ trừng mắt nhìn ta, nén giận nói với cung nữ: “Không có việc gì, lui ra.”

Hắn quấn chặt mình trong chăn, lạnh mặt quay đi không để ý đến ta.

Ta đẩy đẩy hắn.

Hắn không lên tiếng, quấn chặt thành một cục trong chăn, cả người toát lên khí chất từ chối giao tiếp.

Ồ, thật đúng là vật đổi sao dời.

Đời trước, hắn luôn lấy dáng vẻ bình tĩnh mạnh mẽ đứng phía trước ta, nói một không nói hai.

Hiện giờ……

Ta vươn cái tay đầy tội lỗi của mình ra, cách một tấm chăn đẩy đẩy hắn sang trái, rồi đẩy đẩy hắn sang phải.

Lăn nào lăn nào, sushi cuộn!

Thật sảng khoái! Lần nào có thể cậy mạnh bắt nạt Lương Thanh Từ chứ, vẫn là lần này đi.

Sushi cuộn Lương Thanh Từ bị lăn qua lăn lại:?

Hắn không thể nhịn được nữa tự mình chui ra khỏi chăn, sợ tai vách mạch rừng nên nhỏ giọng nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi một vừa hai phải thôi.”

Điện hạ, hoàn toàn không có tính uy hiếp gì cả.

Ta tiếc nuối thở dài: “Ngài còn không để ý tới người ta, ta đành phải đánh đít ngài.”

?

Lương Thanh Từ nhanh chóng ngồi dậy, đầu tóc rối tung.

Hắn cũng sắp bốc hỏa rồi.

Ta thấy đủ liền dừng: “Đùa đó, đừng để ý nha.

Ngươi cũng biết mà, con người của ta cái gì cũng có, chỉ là không có đạo đức.”

Lương Thanh Từ hít sâu.

Rốt cuộc, động tĩnh một đêm này vẫn là bị người nghe thấy một chút.

Hôm sau, Chiêu Minh Đế đổi cho nhi tử của hắn một chiếc giường lớn hơn.

Thái giám tới truyền chỉ cười giống hệt Phật Di Lặc, ta nghe thấy hắn dặn dò cung nhân phải cẩn thận hơn một chút đừng để cho Thái Tử lăn xuống giường.

“Thái Tử mà bị thương chỗ nào thì cẩn thận làn da của các ngươi.” Ta cong ngón tay thành tư thế Hoa Lan Chỉ, bắt chước thái giám cho Lương Thanh Từ nhìn.

Hắn xụ mặt xuống, quay đầu đi.

Ta nhân cơ hội nhảy qua xoa xoa đầu hắn, trước khi hắn nổi điên lên liền nhanh chóng mở miệng: “Đừng vậy mà, không phải quan hệ của hai ta rất tốt sao.”

Ngọn lửa phẫn nộ đang nhen nhóm liền bị dập tắt, hắn nín bặt một hồi mới nghẹn ra một câu: “Nam nữ khác biệt.”

Ta hỏi: “Tình huống của ngươi ở trong cung thế nào? Nếu vẫn ổn thì ta muốn……”

Lương Thanh Từ thận trọng liếc mắt nhìn ta một cái: “Lần này Bạch thị lang có được một quý tử.”

Ta sửng sốt: “Ý của ngươi là?”

Là lần này không có Bạch Nhược Hoan sao? Tại sao?

Ta thất hồn lạc phách mất vài ngày, đến một hôm khi Lương Thanh Từ nói chuyện với ta, ta mới ngẩn ngơ nói: “Sớm biết vậy, lúc ấy nên cùng nàng ấy lên chùa Bạch Mã ngắm hoa hợp hoan.”

Lương Thanh Từ không nói gì, hắn do dự vươn tay nhỏ ra xoa xoa trên đầu ta: “Đừng buồn.”

Hành động thân mật như vậy sao Lương Thanh Từ làm được? Ta kinh ngạc nhìn hắn.

Hắn lúng túng quay đầu đi, lộ ra vành tai hồng hồng.

Ta gạt bỏ nỗi buồn, tự cổ vũ chính mình: “Chúng ta sẽ làm sáng tỏ tất cả mọi chuyện đang xảy ra.”

“Ừ.” Hắn kiên định..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio