Nữ Chính Nhà Tôi Đều Biến Thành Nam Hết Rồi

chương 71: câu chuyện thứ tư (8)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: 1kiss

Beta: Lurcent

————————————————–

Âm thanh trầm thấp gợi cảm lại tràn đầy hơi thở mê hoặc kia tựa hồ như lập tức phá vỡ lời nguyền im lặng trên người Từ Trạch, sai khiến hắn vô thức mở miệng ra, lí nhí trả lời: "Tôi muốn thử đến gặp Ngụy Vân Phi... Sợ gã để mắt tới Trình Dật..."

"Ồ? Giả sử như Ngụy Vân Phi thật sự nhìn trúng Trình Dật, thì em sẽ làm thế nào, cũng hào phóng tặng cho gã luôn sao?" Âm thanh kia tiếp tục hỏi.

"Không... Không thể..."

Từ Trạch yếu ớt lầm rầm trả lời xong, lại nghe thấy giọng nói kia vẫn tiếp tục truy hỏi: "Vì sao lại không thể? Em cũng có tiếc Sở Ngọc đâu."

"Trình Dật và cậu ta không giống nhau..." Việc này nói ra rất dài dòng, mặc dù ý thức của hắn vẫn đang chìm trong vùng sương mù, nhưng ngoài miệng vẫn trả lời hết sức ngắn gọn rõ ràng: "Ngụy Vân Phi là tên bi3n thái... Sẽ đối xử với y không tốt..."

Nghe thấy đáp án này, người bên cạnh liền lập tức bật cười, lại đè lên thân hắn hôn hít thật lâu rồi mới buông ra, sau đó ghé vào lỗ tai hắn thân mật nói: "Hôm nay em lại dám nói dối tôi, đáng lẽ ra tôi nên nghiêm túc dạy cho em một bài học. Có điều biểu hiện hôm nay và câu trả lời của em đều khiến tôi rất vừa ý, vậy nên tha cho em một lần, nếu dám có lần thứ ba, hừ..."

Âm "hừ" cuối cùng của người kia vừa quyến rũ vừa mang theo sát khí, khiến toàn thân Từ Trạch bất giác khe khẽ run lên một cái, nhưng hắn vẫn không thể giãy giụa phản kháng, cũng không có cách nào mở mắt ra nhìn đối phương hình dáng như nào.

Hắn tựa hồ giống như một tế phẩm bị hiến tế cho ác ma, bị ép im lặng chờ đợi vận mệnh phán quyết. Lúc người ở trên thân bỗng nhiên rời đi, trong lòng hắn mơ hồ tự hỏi, có phải đối phương giống như trong giấc mơ trước đó, cứ như vậy buông tha cho hắn không.

Nhưng bàn tay của người kia rất nhanh lại tiếp tục chạm lên thân thể hắn.

Những ngón tay thon dài không biết đã được bôi chất dịch gì đó trơn ẩm mềm mịn, nhẹ nhàng vuốt v e vài vòng quanh lối vào bí động còn trinh đang đóng chặt phía sau của hắn, dường như khiến mỗi một nếp nhăn ở nơi đó đều bị nhiễm ướt. Sau đó chúng lại mang thêm nhiều chất dịch bôi trơn hơn nữa, một thoáng thọc thẳng vào mật huyệt kín kẽ kia.

"Hức..." Thân thể bị một thế lực vô hình trói buộc giam cầm, Từ Trạch muốn la lên cũng không thể nào kêu to thành tiếng, chỉ có thể khe khẽ r3n rỉ những âm thanh khó chịu.

Thế nhưng ngón tay mảnh dẻ kia lại đâm rút càng lúc càng sâu bên trong hậu huyệt của hắn, ra sức mạnh mẽ khuấy đảo, dần dần mở rộng huyệt bích chưa bao giờ bị xâm nhập giữa hai kẽ mông. Sau đó lại thêm một ngón tay nữa dính đầy chất lỏng trơn trượt tiến vào, cùng ngón tay trước đó hung hăng chọc ngoáy bên trong hậu đình của hắn.

Chờ đến khi mật huyệt căng mịn của hắn đã có thể chứa hai ngón tay ra vào chơi đùa, hắn liền cảm thấy ngón tay thon dài thứ ba cũng chậm rãi chui vào trong cơ thể hắn.

"Ha... Ưm..." Nhịp thở của hắn trở nên rối loạn, miệng bắt đầu phát những âm thanh phản kháng vô nghĩa, nhưng lập tức lại bị đối phương dùng ngón tay đâm thọc ra vào bên trong hậu huyệt càng ác liệt hơn.

Mấy lần bị cắ m vào nơi sâu xa, hắn thậm chí có thể cảm nhận được ngón tay của người nọ còn hơi cong lại bên trong bí huyệt, dùng những cái không có móng tay nhẹ nhàng khều gãi cọ xát thịt mềm ở trên thành ruột.

"A!" Được mỗi một ngón tay vô cùng nhiệt tình xoa vuốt, Từ Trạch liền cảm thấy toàn bộ nửa th@n dưới đều đã tê dại, một cỗ lửa dục nóng bỏng khó nói nhanh chóng nổi lên từ phía sau lan ra toàn thân, thậm chí ngay cả cái thứ ngắn nhỏ ở giữa hai ch@n hắn cũng bị nó thiêu đốt.

Lúc này hắn nghe thấy người bên cạnh "Ồ" lên một tiếng, sau đó càng điều khiển ba ngón tay chơi đùa ở trong cơ thể hắn với tốc độ nhanh hơn.

Bị người ta dùng ngón tay thọc ngoáy như vậy không được bao lâu, hắn liền mơ hồ cảm thấy, thịt vật vốn dĩ bất lực dưới thân của hắn dường như đang dựng đứng lên.

Mà dị vật chuyển động ở trong cơ thể hắn cũng càng ngày càng cường hãn hơn, chọc khuấy huyệt bích mềm nhũn, thậm chí lại có thêm một ngón tay nữa thoa lên lớp chất lỏng lạnh lẽo, men theo ba ngón tay đã xen vào trước đó chậm rãi đâm vào hậu huyệt của hắn.

Thế là, từ sau khi Từ Trạch xuyên vào, căn phân thân chưa từng bắ n ra thứ gì khác ngoài nước tiểu kia, liền run rẩy phun ra hai luồng dịch thể dinh dính, từng giọt từng giọt lốm đốm rơi xuống vương vãi trên bụng dưới của hắn.

Đầu óc Từ Trạch vì cơn kh0ái cảm đột ngột kéo đến này mà trở nên trống rỗng, ngay cả khi người bên cạnh rút ngón tay ra khỏi hậu huyệt không ngừng co giật của hắn, hắn cũng phải mất một thời gian dài mới nhận ra.

"Không ngờ rằng em có thể sử dụng phía sau để đạt c@o trào." Người đứng bên cạnh hắn cười nhẹ, nói bằng giọng điệu sung sướng: "Tôi trước đó còn lo lắng sẽ chỉ có một mình tôi vui vẻ, còn em thì không cảm nhận được gì... Hóa ra tôi đã nghĩ oan cho em rồi."

Mặc dù Từ Trạch nghe rõ mấy câu này, nhưng đại não đang không tỉnh táo của hắn làm sao kịp suy nghĩ người nọ có ý gì. Hắn chỉ có thể cảm nhận được đối phương cúi đầu kề sát vào bụng dưới của mình, sau đó li3m sạch hết những chất lỏng lấm tấm ở chỗ đó và trên phân thân.

"Ưm..." Da thịt tr@n trụi bị đầu lưỡi ướt mềm li3m láp, xử lý t1nh dịch do chính mình b ắn ra, bởi vì không thể nào mở mắt ra nhìn thấy, loại xúc giác k1ch thích kia càng trở nên rõ ràng, khiến Từ Trạch nhịn được sợ hãi run rẩy, phát ra tiếng rên khe khẽ.

Người kia sau khi li3m xong đống chất lỏng vốn dĩ không nhiều lắm ở trên cơ thể Từ Trạch, lại tiến đến môi lưỡi d@y dưa với hắn, đẩy phần t1nh dịch y đang ngậm trong miệng sang ép hắn phải tự nuốt xuống, sau đó sờ sờ gò má của hắn giống như khích lệ, cười nhẹ nói: "Ngoan, đừng sợ..."

Từ Trạch đờ đẫn không hiểu đối phương bảo hắn đừng sợ cái gì, thì ngay giây tiếp theo hắn liền cảm nhận được hai chân bị tách rộng sang hai bên, mông lập tức bị banh ra, một vật thể tráng kiện được bôi đầy chất lỏng đột ngột chống ở miệng hậu đình của hắn.

"Ngoan, đừng sợ." Người kia lặp lại lời nói một lần nữa, cự bổng nóng bỏng như lửa kia liền dần dần đâm vào mật huyệt Từ Trạch.

"Ưm a... A..." Bí động căng chặt nhỏ hẹp tuy vừa mới được bốn ngón tay bôi trơn mở rộng, nhưng căn dị vật đang c ắm vào kia kích cỡ thực sự quá to lớn, cho dù không có cách nào kêu lên thật to, trong miệng Từ Trạch vẫn phát ra những âm thanh đau đớn đứt quãng.

Thân thể của hắn không nhịn được căng cứng, ngay cả hậu đình bị xâm nhập cũng co rút lại, kẹp chặt toàn bộ phần đỉnh đầu vừa mới tiến vào của cự vật dữ tợn kia, khiến việc khai phá vốn đã khó khăn nay càng thêm gian nan hơn.

Sự xâm nhập tàn nhẫn trong cơ thể tạm thời ngừng lại, sau đó càng có thêm nhiều chất lỏng ẩm ướt được bôi lên cửa hậu đình của hắn.

Mà giọng nói trầm thấp mê hoặc của người kia lại vang lên bên tai Từ Trạch: "Ngoan, đừng sợ, một lát nữa sẽ hết đau thôi. Tôi sẽ thương yêu em thật nhiều, sẽ khiến cho em vui sướng. Ngoan, thả lỏng, đừng kẹp chặt như vậy."

Thanh âm kia phảng phất như mang theo ma lực, tâm trạng của Từ Trạch được nó vỗ về an ủi dần dần trở nên bình tĩnh lại, thân thể vốn dĩ đang căng thẳng run rẩy cũng thả lỏng, ngay cả mật huyệt phía sau cũng không tiếp tục co rút lại nữa, mặc kệ dị vật nóng bỏng c**ng cứng kia không ngừng tiến vào nơi sâu hơn.

Hắn nhắm hai mắt yếu ớt nằm ở trên giường, hai chân mở rộng ra để người ở trên thân đâm trọn cả căn cự bổng to dài khảm vào trong cơ thể, hoàn toàn bị xỏ xuyên, nhiễm ướt, lấp đầy.

Huyệt thịt trong bí động bị cưỡng chế tách ra, banh rộng đến cực hạn, lại được cự vật nhẹ nhàng chuyển động qua lại cọ sát mài nghiền, dần dần sinh một cảm giác kỳ lạ thay thế sự khó chịu ban đầu, âm thanh mơ hồ kêu đau của hắn cũng từ từ lẫn vào một chút ngọt ngào, ngay cả phân thân nhỏ ngắn vô dụng dưới bụng kia cũng trở nên phấn chấn lần nữa.

"A ——" Không biết d**ng vật to dài của đối phương đụng phải điểm nào trong hậu huyệt, một cơn kh0ái cảm tê dại như dòng điện giật chạy thẳng đến não bộ của hắn, khiến cho hắn vốn chỉ có thể nỉ non rầm rì trong miệng cũng không nhịn kêu lên một tiếng r3n rỉ vui sướng rõ ràng.

"Là nơi này sao?" Người trên thân hắn cười cười hỏi.

Trong bí động của hắn, vật kia liền lập tức như có ý thức riêng, mỗi lần cắm rút đều cố ý th úc mạnh lên điểm đó, sau đó hung hăng cọ xát với thành ruột non mềm, cố ý tiến vào nơi càng sâu hơn.

"A... Ha... Ưm a..." Hậu huyệt mềm mại rõ ràng gần như sắp bị thọc nát, đâm xuyên, giã nện, rồi lại khuấy đảo, sung sướng đến mức hơi co giật, những tiếng rên ngọt ngào phát ra từ trong miệng Từ Trạch cũng càng lúc càng chói tai.

Cự vật hừng hực trong cơ thể phảng phất như nhận được sự cổ vũ hắn, càng thêm ra sức mạnh mẽ thao làm lỗ huyệt căng mịn, liên tục xông thẳng vào nơi cực sâu, khiến thân thể của hắn bị đụng phải không ngừng di chuyển về phía trước.

Từ Trạch bị tước đoạt thị giác, thính giác liền càng thêm nhạy bén so bình thường, bên tai hắn chẳng những có thể nghe thấy âm thanh hai cỗ thân thể va chạm khi chính mình bị đâm xuyên, mà thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng "lép nhép lép nhép" của chất lỏng bôi trơn theo động tác cắm rút không ngừng tràn ra khỏi bí động.

Nhưng hắn đã không còn có tâm tư nào để xấu hổ vì những âm thanh dâm loạn này, điều duy nhất hắn nghĩ đến trong đầu, đó chính là d**ng vật thô to đang ác liệt ra vào xâm phạm hậu đình của hắn, liên tục thao làm đưa hắn đến kh0ái cảm của cao trào.

Một phần nhỏ t1nh dịch phun ra từ thịt vật vốn dĩ chỉ lác đác bắn được vài giọt dịch thể loãng nhạt, mặc dù so với những người đàn ông bình thường thì vẫn thật ít ỏi, nhưng đối với Từ Trạch, đây là minh chứng hắn đang nhận được sự sung sướng tột độ.

Hắn run rẩy th ở dốc, cảm nhận dư vị cao trào, mà người trên thân hắn cúi xuống hôn lên đôi môi của hắn một cái, bật cười khen ngợi câu: "Hạo Thiên của tôi rất ngoan."

Sau đó hai cánh tay to lớn bắt lấy hai chân của hắn đẩy về phía trước, khiến thân thể hắn lật ngược lại tạo thành hình chữ U, toàn bộ chỗ tư mật đều vểnh lên trên để lộ ra ngoài, d**ng vật thô to cắm ở trong hậu đình đang run rẩy kẹp chặt liền bắt đầu càng thêm dùng sức hung ác rút ra giã vào.

"A Ưm... A a..." Bởi vì đổi sang tư thế này, mỗi lần cự vật kia hoàn toàn thọc vào tựa hồ còn đụng đến nơi sâu hơn so với trước đó, quấy nát bí động của Từ Trạch đến mức co giật ch ảy nước, tiếng rên phát ra từ trong miệng càng trở nên d@m đãng quyến rũ.

Cự bổng ra vào trong cơ thể hắn tốc độ vừa nhanh vừa mạnh, mỗi lần đều đâm xộc vào khiến hắn nửa sướng nửa đau, chỉ mong có thể mãi mãi ngậm chặt vật kia ở lại náo động bên trong huyệt mật, vĩnh viễn không rời.

Hắn cả người bị gập lại thao làm mấy chục lần, ngay cả phân th@n dưới bụng cũng đã bị nện đến mức thức tỉnh lần nữa, nhưng d**ng vật thô to ban cho hắn kh0ái cảm mãnh liệt lại đột nhiên hoàn toàn rút ra khỏi hậu đình của hắn.

"A a!" Sự sung sướng k1ch thích tột độ trong cơ thể bỗng nhiên bị cắt đứt, Từ Trạch vô cùng bất mãn, mơ hồ phát ra âm thanh thúc giục.

Có điều hắn mới kêu lên hai tiếng van nài rất nhỏ, liền bị từng luồng từng luồng t1nh dịch nóng rực phun lên trên mặt, ngay cả khoang miệng hơi mở ra của hắn cũng bị bắn vài giọt chất lỏng vào.

Khi đợt bắn t1nh kết thúc, người đứng bên cạnh hắn liền dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt v e đôi môi của hắn, khẽ th ở dốc nói: "Biết là như thế này không khiến em thấy thỏa mãn, nhưng vừa mới bắt đầu đã quá kịch liệt, ngày mai em sẽ khó chịu. Ngoan, đợi sau này khi em thích ứng được hơn một chút, tôi chắc chắn sẽ đút em ăn no căng bụng."

Sau đó âm thanh của người nọ giảm thấp xuống mấy tông, lại đổi thành tiếng nói trầm ấm mê hoặc đã từng vang lên trước đó: "Em chắc cũng mệt rồi, ngoan ngoãn ngủ đi, mấy chuyện khác cứ giao cho tôi."

Giọng nói kia du dương lại dễ nghe, giống hệt như một bài hát ru con bình thường, khiến cho lửa dục trong cơ thể Từ Trạch chậm rãi lắng xuống, thân thể mệt mỏi cũng chìm vào giấc mộng đẹp.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio