Tê Diệu hẳn là may mắn, loại người bận rộn như Hoắc Ngu này cũng không phải là mỗi ngày đều có thời gian đưa cô đi học, tan học. Hôm sau, có phân tài xế lái xe ở cửa chính Tê gia chờ đợi, cha Tê mẹ Tê vẫn là một dáng vẻ nước mắt đầm đìa đem Tê Diệu đưa đến trên xe.
Tê Diệu dở khóc dở cười cùng bọn họ từ biệt.
Mỗi ngày thời gian đi học vô cùng nhàn nhã. Tê Diệu ngồi ở hàng sau chơi điện thoại. Ngày hôm nay thời tiết không tốt lắm, bầu trời che một tầng mây màu xám tro, xem ra hẳn là muốn mưa.
Tê Diệu gửi tin nhắn cho Trình Lịch.
Tê Diệu: “Anh anh anh thế nào? Có tin tức mới nhất hay không?”
Tê Diệu: “Tớ liền biết cậu còn đang ngủ.”
Tê Diệu: “Sau khi tỉnh lại nhớ kỹ liên hệ tớ.”
Gửi xong tin nhắn, Tê Diệu buồn ngủ dụi dụi vành mắt. Tối hôm qua đại khái là tư thế ngủ không đúng, làm cả đêm gặp ác mộng. Trong mộng mơ thấy thân phận thật sự của cô bị phát hiện, Tê gia đem cô đuổi đi, Sở gia cũng không thừa nhận, ở cảnh trong mơ cha Tê mẹ Tê khuôn mặt lạnh lùng để cho cô sau khi tỉnh lại đều nhớ rõ rành mạch.
Đương nhiên, còn có Tê Vọng. Ánh mắt của anh nhìn cô so với nhìn tên giả mạo Sở Du Du càng lạnh lùng hơn.
Anh nói: “Tại sao cô muốn lừa gạt tôi?”
“…”
Đây chính là nguyên nhân mà Tê Diệu không muốn ở cùng một chỗ với Hoắc Ngu. Cùng ở chung với Hoắc Ngu nhiều mấy phút, tâm tình của cô liền càng hỏng bét mấy phần, Tê Diệu nghĩ, nếu lần sau còn có cơ hội, cô tình nguyện chính mình đi bộ đi học cũng không nguyện ý để Hoắc Ngu đưa đón cô.
Thần kinh của cô ở trước mặt hắn kéo căng đến khẩn trương thái quá, ngược lại dễ dàng phạm một chút sai lầm ngu xuẩn.
Ngoài cửa lớn của trường học ngừng lại một chiếc lại một chiếc xe sang trọng, so sánh xuống, Tê Diệu ngồi Mercedes-Benz màu đen ngược lại bình thường hơn nhiều. Cô không muốn tài xế đem xe lái tới quá gần, chiếc xe dừng ở chỗ cách xa cổng lớn khoảng cách mấy chục mét, tài xe đưa một cây dù cho Tê Diệu, cô nghiêng nghiêng vác lấy cặp sách, đem dù cất vào, chậm rì rì đi tới bên trong trường học.
Tê Diệu xuất hiện dẫn tới học sinh chung quanh liên tiếp nhìn lén.
Hôm qua nghe nói có học sinh chuyển trường, mấy tấm hình chụp lén đã ở trong diễn đàn của trường học lưu truyền rộng rãi. Đó là mấy tấm chụp mặt nghiêng. Tê Diệu ngồi ở chỗ ngồi của mình, một tay chống đỡ cái cằm, hướng bầu trời ngoài cửa sổ ngẩn người. Da thịt của cô màu trắng sữa căng mịn, một đôi mắt màu hổ phách trong suốt, ngũ quan tinh tế nhỏ xinh, ánh nắng chiếu xuống tóc dài màu nâu của cô, pha tạp mảnh vàng vụn, đẹp đến làm cho người khác muốn đui mù.
Tê Diệu đi chưa được mấy bước thì có nam sinh tiến lên bắt chuyện.
Tất cả mọi người coi là học sinh chuyển trường sẽ lộ ra nụ cười ngọt ngào nhu thuận, hoặc là ngượng ngùng không dám cự tuyệt. Trước mắt bao người, Tê Diệu dừng bước lại, không kiên nhẫn nhíu lông mày.
Cô nói: “Ngại quá. Tôi không hứng thú đối với cậu.”
Nam sinh sững sờ, đại khái là không nghĩ tới Tê Diệu sẽ trực tiếp cự tuyệt đến như thế: “Cô dám..”
“Bốp!”
Hắn ta còn chưa kịp nói xong, có người đi qua, cặp sách vừa lúc đánh vào phía sau lưng của hắn ta, đánh cho hắn ta lảo đảo một cái. Trong nháy mắt hắn ta mạnh bạo quay đầu lại, không nói lời gì liền bắt đầu nổi giận quát: “Con m nó mày đi không nhìn.. đường..”
Nam sinh bỗng nhiên không còn âm thanh, trên mặt trắng nõn sạch sẽ lộ ra mấy phần xấu hổ cùng sợ hãi.
Ở chỗ gần trong gang tấc, một nam sinh mặc áo T-shirt rộng rãi cùng quần dài, cái đầu của cậu cao gầy, trên mặt viết lạnh nhạt, thiếu điều ở trên người dán một cái “bảng ghi chú” dễ cháy dễ nổ, để diễn tả tính nguy hiểm của cảm xúc người này ở giờ phút hiện tại.
Rõ ràng là Trầm Hủ.
Cậu quay mặt chỗ khác, nhìn về phía đối phương, trầm giọng nói: “Mày lặp lại lần nữa?”
“Thật xin lỗi thật xin lỗi..” Nam sinh khuôn mặt xám xịt trắng bệch vội vàng xin lỗi, không đợi Trầm Hủ phát tác liền chuồn mất.
Trầm Hủ mặt không thay đổi quay đầu lại tiếp tục đi về hướng lầu dạy học. Tê Diệu bước chân nhẹ nhàng mà đuổi kịp, đi theo phía sau lưng cậu, khóe môi giơ lên: “Hôm nay đổi ba lô đeo hai quai rồi ha.”
Ngày bình thường Trầm Hủ đều là balo lệch vai, hôm nay thế mà quy củ đeo ba lô hai quai, thoạt nhìn thật sự giống như là học sinh quy củ đi học, khiến người khác thật sự vô cùng bất ngờ.
Đối mặt trêu chọc của Tê Diệu, Trầm Hủ giống như bị chọc trúng tim đen, trong nháy mắt xù lông, biểu lộ rất hung ác trừng mắt về phía cô.
“Câm miệng.”
Đối mặt với bộ dáng của cậu, học sinh chuyển trường ủy khuất rưng rưng đối mặt cùng cậu, một đôi mắt màu hổ phách giống như che một tầng hơi nước.
Trầm Hủ: “…”
Cậu cùng loại sinh vật một lời không hợp liền nước mắt rưng rưng này không có cách nào giảng đạo lý.
Đối mặt với ánh nhìn chăm chú của đối phương, Tê Diệu cảm thấy ngáp có chút bất nhã, cô nhịn một chút, kém chút nghẹn ra nước mắt, lại thấy Trầm Hủ giống như gặp quỷ cất bước lớn lên lầu.
Tê Diệu học bộ dáng hai bước vượt ba bậc thang của cậu, chân nhỏ không bước kịp kém chút nữa liền có một pha tiếp xúc thân mật giữa đầu và bậc thang.
“…”
Cô vẫn là nên uống nhiều sữa tươi đi, làm không tệ thì cũng phát sinh kỳ tích một tháng dài hai ba centimet.
Ngày hôm nay sinh hoạt ở trường học vẫn rất nhàm chán như cũ. Tê Diệu rõ ràng mấy ngày hôm trước không thể lỗ mãng, đợi cho mọi người quen thuộc chuyện cô đi học, sau đó tình trạng hiện tại đến lúc tiếp xúc người xa lạ, cô liền có thể có nhiều không gian tự do hơn.
Trong lúc nghỉ trưa, tin nhắn từ Trình Lịch thong thả tới muộn.
Trình Lịch: “Mới vừa tỉnh.”
Trình Lịch: “Sẽ không có vấn đề, tớ làm việc rất cẩn thận, hơn nữa còn cho phí bịt miệng.” Trên thực tế là, sau khi đưa tiền Trình Lịch tỏ vẻ, nếu mà đối phương miệng không kín mít, cậu liền làm cho đối phương triệt để không thể lăn lộn ngoài đời, liền miệng cũng không ăn được cơm.
Tê Diệu đối với cơn ác mộng kia trong lòng còn sợ hãi, nhận được bảo đảm đến từ Trình Lịch cũng không thể tốt một chút. Cô dặn dò Trình Lịch động tác tiếp theo đều phải cẩn thận miễn cho bị phát hiện, lúc này mới yên lòng.
Lớp tiến hành tranh tài bóng rổ, cô không có hứng thú, một người lười biếng ở trong phòng học cũng không ai để ý tới.
Vào mùa hè thời gian nghỉ trưa giữa lúc làm việc và nghỉ ngơi dài đến một hai giờ, Tê Diệu có chút buồn ngủ, liền híp mắt ghé vào trên bàn học đi ngủ, trong lúc vô tình tiến vào mộng đẹp.
Trầm Hủ kết thúc một trận đấu bóng rổ, mồ hôi chảy ròng ròng ôm bóng rổ vào cửa liền nhìn thấy cái cảnh tượng này. Tê Diệu nằm sấp ở trên bàn ngủ say, một bộ dáng ngoan ngoãn làm người thương yêu.
Trầm Hủ hoảng hốt một lát, yên lặng đưa ra một cái kết luận: Vẫn là thời điểm ngủ mới khá đáng yêu một chút.
Còn chưa tới chạng vạng tối, một trận mưa bay lả tả từ chân trời mà đến, tí tách tí tách. Giọt mưa đánh vào bệ cửa sổ, bên trên cành lá, phát ra tiếng vang lạch cạch lạch cạch, nghe càng thoải mái, Tê Diệu lại ngủ sâu thêm chút.
Ngồi ở hàng thứ nhất chói lọi như thếcòn ngủ gà ngủ gật, ngay cả giáo viên đều có chút không vừa mắt. Giáo viên dạy Toán học đang hăng say giảng bài nhìn một lần lại một lần, thế mà không có nhẫn tâm đánh thức.
Bạn học giáo bá ngồi ở hàng sau lâm vào trầm tư.
So với cậu làm lơ giáo viên càng triệt để làm lơ hơn nữa, càng có phong phạm của học sinh bất lương, mà còn luôn làm một bộ dáng ủy ủy khuất khuất đến giống như người trong cả thiên hạ đều là người thiếu nợ tiền của cô, đây là lần đầu tiên cậu gặp được.
Tiết tự học buổi chiều là bài thi trắc nghiệm nhỏ, Tê Diệu cũng được phát một tờ bài thi, nghĩ đến tình tình huống đặc thù của cô, giáo viên mang theo cho cô một quyển « Truyện cổ tích Andersen », bìa quyển sách tinh tế đẹp đẽ còn mang theo tranh minh họa xanh xanh đỏ đỏ.
Tê Diệu nhìn bài thi một chút, cầm lấy quyển truyện cổ tích nhìn thử.
Cô không có bạn ngồi cùng bàn, nơi này ban đầu có một bạn học ngồi, nghe nói đã đi du học, chỗ ngồi còn chưa để trống đến một ngày liền bị Tê Diệu chiếm cứ. Cô đang xem « Hoàng hậu Bạch Tuyết » xem đến vui vẻ, bỗng nhiên có người kéo cái ghế bên cạnh của cô ra, ngồi ở bên cạnh cô.
Tê Diệu sửng sốt một chút, mắt liếc xéo một cái, lại là Trầm Hủ.
Cậu mắt nhìn thẳng, đem bài thi bày trên bàn: “Nơi này gió thổi mát dễ chịu.”
Trầm Hủ rất có vài phần tư thế của học bá, cầm bài thi toán học viết ào ào. Thành tích bài trắc nghiệm lần này sẽ được nộp lên, cậu không viết không được.
Tê Diệu thỉnh thoảng nhìn bài thi của cậu một chút, xem đến Trầm Hủ một trận hấp tấp.
“Cô nhìn cái gì?” Làm đến giống như cô sẽ bắt chước làm theo giống vậy không bằng.
Tê Diệu xem quyển truyện cổ tích, hững hờ nói: “Chọn ACCDC, cậu sai bốn cái rồi nha.”
Trầm Hủ vô cùng khẳng định, Tê Diệu tuyệt đối là nói vô căn cứ. Cậu lại vùi đầu viết trong chốc lát, thật sự là không biết viết gì tiếp, quang minh chính đại cầm lấy bài thi của học bá hạng nhất của lớp ở bàn sau.
Đáp án được chọn viết chói lọi: ACCDC.
Trầm Hủ: “…”
Cậu buông bài thi xuống, mặt không thay đổi ngồi ngay ngắn, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm bài thi, mặt không không thay đổi, mắt nhìn thẳng lạnh lùng nói: “Nói cho tôi đáp án tiếp theo.”
Ngày hôm sau, có thành tích thi trắc nghiệm.
Toàn lớp chỉ có Trầm Hủ được max điểm.
Giáo viên Toán học rất buồn bực. Đề là mình ra, tuyệt đối sẽ không có đáp án ở trên mạng, nhưng ngay cả học bá cũng chỉ lấy chín mươi sáu điểm, cuối cùng nhìn chung mấy mạch suy nghĩ giải đề đa số hoàn toàn khác biệt với nhau, Trầm Hủ tuyệt đối không có khả năng sao chép bài của học bá.
Ông biểu lộ nghiêm túc nhìn chằm chằm hai người là Trầm Hủ đang biểu lộ phức tạp nhìn Tê Diệu cúi đầu đọc sách, cho ra một cái kết luận —
Bạn học Trầm Hủ này, có thiên phú học Toán học lắm!
“Ồn ào!”
Tê Diệu một tay chống cái cằm lật qua một trang, tiếp tục xem truyện cổ tích tiếp theo.
Thì ra, « Truyện cổ tích Andersen » cũng thật hay.
(Continue)