Nữ Chính Xuyên Sách Trả Thân Thể Cho Ta!

chương 33-2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tê Vọng đương nhiên biết quan hệ của Trình Lịch cùng cô, vậy tại sao lại đột nhiên lại bắt chết cái di vật này không buông tay như thế?

Tê Diệu dùng sức nháy mắt ra hiệu cho Tê Vọng, toàn bộ hành trình mắt đối phương luôn nhìn phía trước, cũng không có nhận thấy được ánh mắt dư thừa của cô. Trình Lịch càng là không cần phải nói, càng coi trọng càng chống lại, thế nào cũng không chịu nhận thua, hai người có qua có lại, giá cả bị thêm đến mức độ không thể tưởng tượng nổi.

Sở Du Du có chút ngạc nhiên nhìn xem một màn này. Khách nữ bên cạnh nhỏ giọng hâm mộ nói: “Cô nhìn xem, Tê Vọng cùng Trình Lịch vì mua niềm vui cho cô đều không tiếc tiền bạc đó.”

Sở Du Du bỗng nhiên sửng sốt.

Nàng ta trong lúc nhất thời có chút không dám tin tưởng, nhưng sau đó, định thần nhìn hai người ngươi tới ta đi kịch liệt tăng giá, Sở Du Du cũng không nhịn được bắt đầu cảm thấy hai người nhất định là vì nàng ta mới có thể ở trên một sợi dây chuyền không tính rất đáng tiền lại bỏ ra số tiền lớn như vậy, chỉ vì để cho nàng ta vui vẻ.

Gương mặt Sở Du Du có chút phiếm hồng, vô ý thức nhìn về phía vị trí của Tê Vọng.

Từ trước đến nay Tê Vọng trầm tĩnh ổn trọng, hiếm khi làm sự tình ngây thơ như thế, nhất là tăng giá cùng Trình Lịch. Thật không nghĩ tới dưới bề ngoài lạnh băng tuấn tú đẹp trai của anh, ẩn giấu đi một trái tim nóng bỏng như vậy. Nghĩ tới đây, Sở Du Du đỏ mặt đến lợi hại hơn.

Sau khi Tê Vọng cự tuyệt nàng, nàng xem tất cả chẳng qua là ảo tưởng của chính mình, ai có thể nghĩ tới Tê Vọng sẽ chủ động liên hệ nàng.

Có ít người bản chất đã là như thế, muộn tao lại ngạo kiều, ngoài miệng nói không thích nàng, thực tế trong lòng vẫn luôn tồn tại yêu thương đối với nàng. Tê Vọng như vậy có người nào không thích chứ.

Sở Du Du hoa hoa lệ lệ hiểu lầm.

(Yue: Muộn tao: Bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm mãnh liệt như lửa,: Ngạo kiều có nghĩa là ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong là kiểu người ôn nhu dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ, có thể hiểu đơn giản là “Ngoài lạnh trong nóng”. – nguồn gg)

Bên này, Trình Lịch muốn lấy sức của mình để làm Tê Diệu vui vẻ. Tê Diệu cũng không cùng cậu nói qua Tê Vọng biết thân phận của Tê Diệu, cậu chỉ cảm thấy Tê Vọng là muốn đem đồ vật mua vào để dùng cho việc khác, cậu không muốn tự hỏi nhiều làm gì, trong đầu hiện đều hiện lên là nét mặt tươi cười vui vẻ của Tê Diệu.

Trình Lịch tính toán rất khá. Nhiều nhất sẽ không vượt qua năm triệu, nếu số tiền trong tay không đủ, liền không suy nghĩ gì đem xe thể thao bán đi, vừa vặn qua một thời gian ngắn thay xe mới.

Tâm tình của cậu nhẹ nhàng, lần lượt giơ bảng đấu giá, chỉ là mắt thấy giá cả trướng đến nhanh chóng, càng ngày càng tiếp cận con số năm triệu, nhưng Tê Vọng lại không có ý thu tay.

Trình Lịch không khỏi bắt đầu hoài nghi Tê Vọng có phải điên rồi hay không. Hoặc là có một cái khả năng khác, đó chính là việc làm ăn giữa Tê Vọng cùng chú nhỏ bàn bạc không thành, muốn mượn cơ hội lúc này đây quang minh chính đại tiến hành nhục nhã.

(Yue: Giải thích: Ngay thẳng chính trực, không có gì ẩn giấu. Từ này trước đó trong truyện dùng cũng - lần. Giờ mình mới giải nghĩa. Vô cùng xin lỗi mina)

Giây tiếp theo, Trình Lịch lập tức đem ý tưởng không hề thực tế đó ném sau đầu.

Trên mặt của Tê Vọng không có biểu tình gì đứng ở bên người Hoắc Ngu. Cách gọng kính viền vàng, mặt mũi của anh thanh lãnh, tròng mắt màu đen nhìn không ra cảm xúc.

Hoắc Ngu cười như không cười nhìn qua cái trò khôi hài này, đáy mắt khó nén kinh ngạc như cũ. Hắn cho rằng Tê Vọng là một người lý trí lớn hơn tình cảm, bất luận làm cái gì cũng sẽ suy xét ích lợi của mình trước tiên, mà không phải xử trí theo cảm tính. Tê Vọng làm như thế, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến quân cờ của bước tiếp theo.

Hoắc Ngu sao có thể biết ý nghĩ của anh triệt để đi chệch. Những người khác cũng căn bản đoán không được, cạnh tranh hùng hổ dọa người, chẳng qua là vì bình dấm chua ấp ủ lâu năm nào đó trong lòng Tê Vọng, hơi sơ suất không đề phòng bỗng đổ nhào, mùi dấm nồng đậm thật lâu khó mà tiêu tán.

Lông mày của Tê Diệu hung hăng giật một cái, thịt đau như cắt mà nhìn giá cả còn đang liên tục bò lên.

Đám khách khứa an tĩnh không tưởng nổi, một đám đều đang nhìn chằm chằm số lượng không ngừng tăng lên, ngay cả giọng của người chủ trì buổi bán đấu giá cũng có chút ách ách, tay cầm chùy bán đấu giá run nhè nhẹ.

Ngay tại lúc bọn họ đều coi là cuộc bán đấu giá này sẽ lấy một cái mức giá trên trời thành giao.

Lúc này.

Trong đám người, lại có một bóng dáng khác giơ lên bảng đấu giá.

Đám khách khứa một mảnh xôn xao, ánh mắt đuổi theo nhìn qua người giơ bảng hiệu lên cao cao, lại phát hiện thế nhưng là tiểu cô nương của Tê gia – Tê Diệu. Cô giơ bảng số của mẹ Tê, cánh tay tinh tế bởi vì dùng sức quá mức đang phát run, kém chút nhón lấy mũi chân, sợ người chủ trì buổi bán đấu giá không nhìn thấy vị trí của cô.

Giữa đường lại có thêm một tuyển thủ số ba gia nhập cạnh tranh, người chủ trì buổi bán đấu giá hưng phấn đến thiếu điều muốn hét to: “, triệu! , triệu lần thứ nhất!”

(Yue: NDT = .VNĐ =>~, tỷ. Hơ hơ. Tỷ giá T/)

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết giữa bọn họ đến tột cùng xảy ra chuyện gì, liền ngay cả Tê Diệu đều bị lẫn vào một trận. Bọn họ vội vàng đi xem phản ứng của Tê Vọng cùng Trình Lịch, hai người mới vừa rồi còn đối chọi gay gắt bỗng nhiên không có âm thanh.

Trình Lịch hậm hực thu tay, quay đầu lại, chỉ thấy Tê Diệu dữ dằn trừng mắt liếc cậu một cái. Đương nhiên ở góc độ của người khác, tiểu cô nương chỉ là e lệ ngượng ngùng liếc mắt nhìn sang Trình Lịch một cái, không có chút ý tứ gì khác.

Người trong cuộc – Trình Lịch dị thường ủy khuất.

Giống thế, Tê Vọng nhìn thoáng qua Tê Diệu, lại liếc mắt nhìn Trình Lịch, phát hiện hai người đang ăn ý tiến hành giao lưu ánh mắt.

“…”

Anh mặt không thay đổi thu hồi bảng đấu giá, không nói một lời.

Cảnh tượng lúc này lại là điều mà mọi người trăm triệu lần không nghĩ tới. Tê Diệu gia nhập giống như là trọng tài ra hiệu lệnh ngừng, ngay tức khắc kết thúc màn thi đấu bán đấu giá đang tiến vào hồi gay cấn. Người chủ trì buổi bán đấu giá nụ cười dần dần cứng ngắc, sau khi xác nhận hai vị tiên sinh không tăng giá nữa, rốt cục đem chùy nhỏ nhẹ nhàng gõ một cái, xác định sợi dây chuyền này cuối cùng thuộc về Tê Diệu.

Mẹ Tê ngược lại nhẹ nhàng thở ra, đại khái là không nghĩ tới Tê Vọng lại đột nhiên vờ ngớ ngẩn ở loại địa phương này.

Chẳng lẽ nói — Tê Vọng còn có ý tứ gì đó đối với cô nương Sở gia?

Tê Diệu-‘Kẻ đầu sỏ chân chính gây ra tội’ bình tĩnh uống một ngụm nước nho, thịt cô đau như cắt tiếc đứt ruột cái số tiền triệu kia, lại chỉ có thể dùng mặt ngoài không có chút rung động nào để che dấu nội tâm dời sông lấp biển.

Một buổi đấu giá này, điểm chú ý của toàn hội trường vốn hẳn nên lấy Sở Du Du làm trung tâm, lại bất tri bất giác biến thành Tê Diệu. Cho đến khi đấu giá kết thúc, chủ đề của mọi người vẫn vây quanh Tê Diệu như cũ.

Đây cũng là điều mà Tê Diệu chưa từng đoán trước được.

Tác giả có lời muốn nói:

Tê Diệu: Đến bây giờ tôi cũng không hiểu hai người bọn họ đang tranh cái gì?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio