Ánh mắt Mặc Cốc Mộc huyền bình tĩnh, nhu hòa, trong nửa tháng ở chung cùng Mạc Cốc Mộc Huyền, nàng có thể nhìn ra nam tử này từ trước đến giờ chưa từng chăm sóc cho người khác, nhưng mà hắn lại làm rất nhiều điều chưa bao giờ làm vì nàng, nàng đã từng một mình trải qua sự cô đơn, ai, đúng là cùng tâm trạng của nàng có liên quan mà.
Công Ngọc Hàn Tuyết vừa muốn đứng dậy, dường như Mạc Cốc Mộc Huyền biết nàng muốn làm cái gì, cúi mắt xuống, dùng hai tay ôm nàng lên, không quan tâm những ánh nhìn của mọi người dọc đường đi, ôm mang nàng trở về phòng của nàng.
Công Ngọc Hàn Tuyết tựa vào lồng ngực của Mặc Cốc Mộc Huyền, hai tay ôm cổ hắn, ngửi hương hoa mai thanh mát trên người hắn, trong lòng bỗng cảm thấy hỗn loạn, mà trong mắt hắn lại chỉ có sự ôn nhu che chở đối với nàng.
Thật ra, trong nửa tháng này nàng đã có thói quen bầu không khí ấm áp ăn ý giữa hai người.
Mặc Cốc Mộc Huyền dùng cằm ôn nhu cọ cọ đỉnh đầu của Công ngọc Hàn Tuyết, nhẹ nhàng buông Công Ngọc Hàn Tuyết xuống, đặt lên trên giường, Công ngọc Hàn Tuyết liền ôm lấy cổ hắn, đưa đôi môi của mình lên.
Mặc Cốc Mộc Huyền hơi bất ngờ, tâm chuyển động, chỉ cho là nàng đang bất an, chưa nghĩ đến chuyện khác, ánh sáng trong đôi mắt thanh khiết chuyển động, ôm lấy cánh tay của nàng, dùng sức ôm nàng vào trong lồng ngực của mình, đáp lại sự chủ động của nàng. Bàn tay thon dài như ngọc vuốt ve lưng của nàng, hôn môi của nàng càng thêm ôn nhu, mang theo sự trấn an cùng thương tiếc. Đầu lưỡi chậm rãi thăm dò vào trong miệng của nàng, nhấm nháp sự tốt đẹp của nàng, chỉ chốc lát, Mặc Cốc Mộc Huyền liền hôn mê.
Công Ngọc Hàn Tuyết nhìn mặc Cốc Mộc Huyền đã hôn mê, lúc này mới thở nhẹ một hơi, đôi mắt u ám, đem Mặc Cốc Mộc Huyền lên giường nằm, nhìn hắn thật sâu một cái, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói “Thật xin lỗi”. Thật ra nàng đã sớm giấu ở trong tay áo độc dược mà nàng dùng các loại cây thuốc trong Quỷ cốc để điều chế, mà trong khi nàng khiêu vũ đã bôi độc dược đó lên môi mình, nàng biết kê đơn cho Mặc Cốc Mộc Huyền rất khó, chỉ có thể hành đọng bất ngờ. Mà điều nàng nghĩ đến chỉ có cách này, thật may hắn đã hôn mê rồi, thuốc này sẽ không gây tổn hại cho cơ thể, nhưng sẽ làm cho hắn mê man vài cái canh giờ, cũng đủ thời gian để nàng mang theo Lang Nhị các nàng cùng rời đi.
Mấy ngày nay, tuy rằng nàng biết mấy người lang thần đang ở Trúc uyển, nhưng không muốn khiến Mặc Cốc Mộc Huyền có điều nghi ngờ, nàng cố gắng nhịn xuống không vụng trộm đi nhìn các nàng, cũng chính là vì chờ giờ phút này.
Thật ra đôi khi, nàng suy nghĩ, nếu nàng nói cho Mặc Cốc Mộc huyền, có phải tất cả mọi truyện liền đơn giản hơn không. Nhưng nàng lại không dám mạo hiểm, cho dù là có cảm tình với Mặc Cốc Mộc Huyền, cho dù yêu trong thời gian hơn nửa tháng, nhưng trụ cột trong cảm tình rất cạn, cho nên việc không nói là đúng, chẳng may hắn biết nàng muốn rời khỏi, ngược lại liền đem tất cả các cơ quan thay đổi, nếu nàng muốn dẫn các nàng đi lần nữa, liền khó khăn.
Nhìn bầu trời trong đêm tối, đôi mắt Công Ngọc Hàn Tuyết chớp động, ra khỏi phòng, bởi vì vừa nãy mọi người nhìn thấy Mặc Cốc Mọc Huyền đem nàng ôm vào trong phòng, cho nên mọi người cũng thức thời tránh đi, điều này cũng khiến cho việc nàng muốn làm dễ dàng hơn.
Công Ngọc Hàn Tuyết dùng nhẫn thuật hiện đại tránh thoát đi tầm mắt của mọi người, vào chỗ mà Lang Nhị các nàng đang ở là Trúc uyển.
Hôm nay Mặc Cốc Mộc Huyền đã đòng ý cho nàng được đến thăm mấy người Lang Nhị, liền chứng tỏ các nàng đã không có việc gì, mà lời nói của hắn cũng làm giảm đi số người trông coi mấy người Lang Nhị, hiện tại ở ngoài cửa chỉ có hai người, nhưng mà đều những người có võ công cao cường, nếu muốn mang Lang Nhị các nàng đi, cũng thực khó giải quyết.
Bây giờ thứ duy nhất nàng có thể sử dụng là thuốc độc ở trong tay áo, Công Ngọc Hàn Tuyết hơi hơi trầm ngâm, cảm giác gió chung quanh, gió tối nay đúng là trời cũng giúp nàng, nàng không dám đứng gần quá, cũng chỉ có thể để thuốc độc trên mấy đóa hoa kia, từng trận gió thổi mang theo mùi hoa, bay tới Trúc uyển. Độc tố này là do nàng điều chế bằng phương pháp hiện đại, người cổ đại bình thường là không phát hiện ra được, nhưng nàng không thể sơ ý, cơ hội khó có được, nếu lần này không thành công, rất khó để tìm được cơ hôi tiếp theo.
Sau khi Công Ngọc Hàn Tuyết mang mấy người Lang Nhị xuất cốc, nàng không có phát hiện xa xa trên đài cao của sơn cốc, có hai nam tử đang đứng.
“Cốc chủ, người thật sự để nàng rời đi?” Quỷ Đông nhìn Mặc Cốc Mộc huyền, tà áo trong bóng đêm không có gió mà vẫn tung bay, sắc mặt lạnh lùng, đôi mày đang nhíu chặt mang theo sự suy nghĩ sâu xa. Hắn thật sự nghĩ không rõ, cốc chủ mất thời gian lâu như vậy, lại mất rất nhiều linh đan diệu dược mới chữa khỏi cho bốn người kia, nhưng vừa khỏi chưa được bao lâu, các nàng liền vội vã rời đi, đã thế cốc chủ lại còn thật sự để cho bọn họ rời đi nữa chứ.
Mặc Cốc Mộc Huyền nhìn bóng dáng đã đi xa kia, ánh sáng trong mắt lưu chuyển, nhàn nhạt mở miệng “Đúng, nàng muốn đi, ta tất nhiên sẽ để nàng đi, rồi nàng sẽ trở lại.” Sau khi nói xong, liền mở bàn tay ra, bên trong lòng bàn tay là một vật trang sức tỏa ra ánh sáng nhạt màu trắng.
Quỷ Đông lúc này mới nhìn đến cái được gọi là vòng cổ trong tay cốc chủ, cái này hình như là thứ quý nhất của Tuyết Dao cô nương mà, tại sao lại ở trong tay cốc chủ, chẳng lẽ cốc chủ nói nàng sẽ trở lại là vì cái vòng cổ này sao?
Quỷ Đông im lặng một lát, vẻ mặt ngưng trọng, “Cốc chủ có muốn đi điều tra hay không?”
Mặc Cốc Mộc Huyền phất tay đối với Quỷ Đông, khóe môi nhấc lên một nụ cười thản nhiên “Thôi, nàng sẽ không thích ngươi đi điều tra” mà hắn suy nghĩ, rất nhiều chuyện không thể miễn cưỡng, nàng có những bí mật thuộc về bản thân.
Thân thể hắn kỳ thật là bách độc xâm nhập, cho nên việc dùng độc là vô dụng với hắn.
bách độc xâm nhập: cơ thể miễn dịch với tất cả các loại độc
Trong lòng Mặc Cốc Mộc Huyền hơi hơi thở dài, nửa tháng này, bắt đầu từ lần đầu tiên nàng xuất hiện ở trước mặt hắn, linh hồn của hắn giống như run lên, có một loại quyến luyến sâu sắc, giống như hắn đã đợi từ lâu, ngay cả hắn đều cảm thấy khó tin. Dù sao hai mươi năm qua, hắn chưa từng có cảm xúc như vậy với bất kỳ ai, vẫn cảm thấy linh hồn mình là cô đơn. Nhưng chỉ cần có nàng ở bên cạnh, hắn liền cảm thấy linh hồn đã được đầy đủ, hắn cũng không nói rõ được đây là chuyện gì xảy ra, nếu nàng phải rời khỏi, hắn sẽ để nàng làm được điều nàng muốn.
Nói đến Công Ngọc Hàn Tuyết sau khi ra khỏi cửa cốc, đã là đêm rất khuya, đưới ánh trăng, tỏa ra ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, giữa một không gian yên tĩnh, nhưng tâm lại cảm thấy mang mác sầu lo, Công ngọc Hàn Tuyết ngửa đầu nhìn vầng trăng rằm trên cao kia, trong lòng cảm thấy buồn bã, không biết tâm đang vì ai mà ở lại.
Công Ngọc Hàn Tuyết cảm giác sau lưng có một ánh mắt thâm trầm đang nhìn nàng, chân đang bước đi bỗng dừng lại, hai tay nắm chặt, trong mắt lúc trước hơi mờ mịt liền trở lại sự tỉnh táo thường ngày.
Lang Nhị có chút khó hiểu nhìn chủ tử, trong mắt hiện lên sự lo lắng, các nàng cũng không biết trong nửa tháng này chủ tử đã xảy ra chuyện gì, các nàng vẫn ở Trúc uyển để trị thương, trên thực tế đây chính là một loại giam lỏng, rốt cuộc đi ra Quỷ cốc, các nàng không thể nói rõ cảm xúc trong lòng lúc này là gì, có lẽ sự thở phào và đã sống sót sau tai nạn đi.
Công Ngọc Hàn Tuyết hìn phía trước, ánh mắt chăm chú, quay sang nói với mấy người Lang Nhị “Đi thôi” nàng sẽ không quay đầu lại, cũng không cho phép chính mình quay đầu lại, phía trước chỉ có một con đường duy nhất đang chờ nàng.
Xích Lưu quốc
Dạ Mị lâu
Nơi này giường cột chạm trổ, hành lang dài đầy những cây cột bằng ngọc, nhiều đến nỗi có thể nhìn rõ trong đêm, mười dặm phồn hoa, trong chỗ sâu nhất, bóng dáng phiêu miểu lượng lờ trong lâu, đây chính là Liên Nhân quán lớn nhất Xích Lưu quốc, ở đây nhạc trúc mờ ảo, hát hay múa giỏi, thanh nhã mà không quyến rũ, ở đây được gọi là nơi phồn hoa chốn nhân gian.
Trên lầu các tinh xảo, một nam tử mạc y phục màu đỏ ngồi trên chiếc tháp trải lông chồn bạc, mái tóc như mây bị gió đêm thổi bay, phất qua da thịt như gốm sứ của hắn, ánh sáng trong mắt mênh mông, tràn ngập cực hạn hấp dẫn. Trên khuôn mặt tuyệt sắc, một đôi mắt xinh đẹp đang nửa khép nửa mở, môi mỏng hồng hồng như anh đào, lộ ra ý cười thanh nhã, lại dấu diếm sóng ngầm thâm trầm.
“Khê chủ tử” Nữ nữ quỷ mị như gió trong đêm xuất hiện trong phòng, quỳ trên mặt đất, cung kính mở miệng.
“Dạ Mai, nữ đế Công Ngọc Hàn Tuyết còn sống” nam tử tuyệt mỹ thản nhiên mở miệng, nói xong, liền đứng dậy bước đi nhẹ nhàng, y phục hoa văn màu đỏ mặc trên người hắn, cũng không yêu nghiệt, ngược lại là một cỗ hơi thở trong trẻo bất phàm, vẻ mặt quỷ mị mà đẹp đẽ, lông mày trầm tĩnh như nước.
Ánh trăng chiếu vào trên người hắn, ánh sáng bạc lượn lờ, bóng dáng âm u tựa như mộng ảo.
“Khê chủ tử, thuộc hạ không rõ, nếu còn sống, vì sao nửa tháng chưa từng xuất hiện?” Dạ Mai mở miệng từ tốn nói.
“Có lẽ nàng sẽ nhanh chóng xuất hiện thôi” khóe môi nam tử nhếch lên một nụ cười tao nhã, nhìn một cái linh lung cầu trên bàn trà, sờ tay lên, cảm giác nó phát ra nhàn nhạt nhiệt lượng, trong mắt hiện lên một thứ ánh sáng phức tạp.
Giống như nghĩ đến cái gì, nam tử tuyệt mỹ thở dài nói “Nàng bây giờ không phải đối thủ của nàng, bảo nàng không được hành động thiếu suy nghĩ”, nói xong, liền mệt mỏi nhu nhu lông mày đang nhíu chặt, nhắm mắt suy nghĩ.
“Vâng thưa chủ tử” Dạ Mai nói xong liền phi thân rời đi.
Chỉ để lại nam tử đang tựa trên chiếc tháp đẹp đẽ quý giá, như có điều suy nghĩ nhìn linh lung cầu kia.