Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Trương Trí Hằng
Sáng hôm sau, ba người Ngôn Âm cáo biệt người của Triệu gia rồi khởi hành về phái Thiếu Dương, lần đầu xuống núi rèn luyện thời gian so với những đồng môn khác lại dài hơn nhiều, nhưng so với bọn họ lại mạo hiểm nhiều hơn, chí ít Ngôn Âm qua lần rèn luyện này chiếm được không ít chỗ tốt, tu vi tăng lên, tuy thiếu chút đi đời nhà ma, nhưng cũng phải nói không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, tồn tại thì mới có.
Ba người ra ngoài Việt thành tiến vào rừng cây, rồi ngự kiếm bay về Ngũ Dương sơn, lần này không đi nhanh mà tốc độ cũng thả chậm lại.
Ngôn Âm liếc mắt nhìn thoáng qua Y Mặc đang chuyên tâm ngự kiếm phi hành, trong mắt lóe lên một tia phức tạp, hôm qua Y Mặc nói với ta rốt cuộc có ý giừ? vì sao nàng lại vĩnh viến muốn hướng đến ta? nàng vì sao lại nói ra lời đó?
Dời ánh mắt đi chỗ khác không nhìn đến Y Mặc, Ngôn Âm rũ mắt, kỳ thực nếu nàng hiểu lầm Y Mặc và đại sư huynh, Y Mặc cũng không cần phải thích với nàng làm gì, nhưng Y Mặc lại cố ý đuổi theo giải thích với nàng, mà nàng thì lại thấy rất vui vẻ, nàng không biết mình vui vẻ cái gì, vui vẻ có Y Mặc quan tâm mình không vì đại sư huynh là quên mất mình, còn đến giải thích với mình, còn vui vẻ vì...
Y Mặc và đại sư huynh thực sự không có quan hệ nam nữ gì?
Mấy vấn đề này đối với nàng thực sự khó khăn, nàng cũng không nghĩ ra, nàng không biết làm sao mình lại xuất hiện tâm tình như vậy, tại sao vì Y Mặc cùng đại sư huynh thân cận lại tức giận, nhưng nàng cũng không có ngốc, mơ hồ nàng vẫn có thể cảm giác được tình cảm của mình thế nào, điểm xuất phát của hành vi này là thế nào, thế nhưng nàng lại theo bản năng không muốn biết rõ điểm xuất phát này, bởi vì giác quan thứ sáu nói cho nàng biết, đáp án này rất nguy hiểm, sẽ không có cách nào giải được.
Kỳ thực Y Mặc cũng không như bề ngoài nhìn như đang tập trung tinh thần ngự kiếm phi hành, nàng đang lén quan sát Ngôn Âm, hom qua nàng đối với Ngôn Âm nói ra những lời đó, cũng không hẳn là rõ ràng, nhưng đối với nàng và Ngôn Âm hiện tại quan hệ cũng đúng lúc, nàng có thể phân tích được những biểu hiện của Ngôn Âm đối với nàng kỳ thực là có cảm giác với mình, chỉ là bản thân Ngôn Âm chưa ý thức được, nàng ám muội như vậy cũng nói hết cho Ngôn Âm nghe, mục đích cũng là muốn để cho Ngôn Âm tự mình suy nghĩ, khiến cho Ngôn Âm từ từ hiểu ra, sau đó đem Ngôn Âm quải vào tay!
Cứ như vậy Ngôn Âm cùng Y Mặc hai người đuổi theo tâm tư của mình bay về phái Thiếu Dương, cùng Chung Ly Ngạo thì sao? Y Mặc bày tỏ: Tên đó cho đi hóng mát chỗ khác đi, đừng đến gây thêm phiền phức là được.
Ba người đến phái Thiếu Dương, núi Lâm Dương thì hạ kiếm, nhận được truyền âm của chưởng môn Chung Ly Quyền, liền vội vàng chạy đến Tiên Duyên Điện.
Chung Ly Quyền gọi bọn họ qua đơn giản chỉ là muốn xem một chút hai đệ tử bảo bối mới của hắn có sao không, còn lại là hồi báo chuyện rèn luyện lần này cùng những thành tích đạt được, rồi một hồi răn dạy cùng chỉ điểm cho Ngôn Âm và Y Mặc, cuối cùng là báo lên chuyện Hỗn Độn yêu thú và ma tu Thiên Ma giáo, cái này cũng không liên quan đến Ngôn Âm và Y Mặc, chủ yếu là công việc của Chung Ly Ngạo.
"Sư tôn, chuyện ma tu Thiên Ma giáo lần này không đơn giản, đối với Thiên Ma giáo cũng nên lưu ý nhiều hơn." trước khi đi Y Mặc đột nhiên quay đầu nói với Chung Ly Quyền một câu, trong mắt lóe lên sự phức tạp rồi biến mất.
"Ma tu lần này xuất thủ với Hỗn Độn yêu thú chuyện này cũng không đơn giản, ta sẽ lưu ý." Chung Ly Quyền gật đầu nói.
Y Mặc cũng không nói thêm, chỉ thi lễ một cái liền bình thản theo Ngôn Âm cùng Chung Ly Ngạo ly khai Tiên Duyên điện, nhưng nắm đấm dưới tay áo nàng siết chặt chứng tỏ nội tâm nàng không bình tĩnh. Sư tôn, Thiên Ma giáo cũng không đơn giản như ngươi tưởng đâu.
Quay về núi Thái Dương về Mặc Âm Các, Ngôn Âm liền chạy về phòng mình, nàng phải ngủ một giấc thật đã đền cho chính mình đi ra ngoài hơn hai tháng bị tổn thất tinh thần, phải biết là chuyện rèn luyện lần này đừng thấy Ngôn Âm hữu kinh vô hiểm tu vi còn tăng cao, biểu hiện tinh khí tràn đầy, nhưng tinh thần tổn thất cũng không thể dùng tu vi bồi lại được, cho nên nàng chỉ có thể về phòng thả lỏng ngủ một hồi say sưa, ngủ cho đến khi trời tối đã rồi nói sau!
Y Mặc nhìn bóng lưng Ngôn Âm vội vàng chạy về phòng thì cười sủng nịch, không quấy rối Ngôn Âm, tùy ý Ngôn Âm đi ngủ, thậm chí nàng còn vì Ngôn Âm để nàng ngủ tốt hơn thường ra canh một chút, đề phòng có người qua đây đánh thức Ngôn Âm, quả thực không nên quá tri kỷ, đúng là tình yêu của nữ nhân ngươi cũng sẽ khó hiểu.
Ngôn Âm ngủ một giấc này rất thoải mái, đợi nàng tỉnh ngủ thì trời đã tối, tối này trăng sao đều rất sáng, hơn nữa ở núi Thái Dương cảnh sắc tú lệ, khiến người xem vô cùng thư thái.
Ngôn Âm mới vừa ra khỏi phòng liền thấy Trương Trí Hằng đứng trong hành lang, hình như đã đợi nàng hồi lâu.
"Trương Trí Hằng? sao ngươi lại ở đây?" Ngôn Âm đối với Trương Trí Hằng xuất hiện cũng ngạc nhiên, đồng thời cũng rất cao hứng, dù sao bọn họ đã hơn tháng không gặp mặt.
"Ta đến tìm ngươi." Trương Trí Hằng mỉm cười đi tới trước mặt Ngôn Âm.
"Tìm ta?" Ngôn Âm nhìn Trương Trí Hằng luôn cảm thấy hôm nay Trương Trí Hằng cùng quá khứ không giống nhau, nhưng lại không thể nói rõ là không giống ở đâu.
"Tiểu Ngôn Tử, ngươi có rảnh không?" Trương Trí Hằng hỏi.
"Có a, sao vậy a?" Ngôn Âm nghi hoặc nhìn Trương Trí Hằng.
"Vậy ngươi có thể theo ta ra ngoài một chút không? ở trên núi Thái Dương này." Trương Trí Hằng có chút thấp thỏm nhìn Ngôn Âm, "chúng ta đã hơn năm tháng không gặp, ra ngoài tán gẫu một chút."
"Được." Ngôn Âm sảng khoái đáp ứng.
Nói xong, cả hai liền cùng nhau ra khỏi Mặc Âm Các, bước chân bọn họ vừa rời khỏi, thì Y Mặc từ trong tối theo sau, từ lúc Trương Trí Hằng đến ban ngày đứng ngoài Mặc Âm Các thì nàng đã thấy rồi, nàng nói với Trương Trí Hằng là Ngôn Âm đang nghỉ ngơi, Trương Trí Hằng cũng đứng bên ngoài chờ cho đến giờ, vậy cũng khiến Y Mặc nghĩ Trương Trí Hằng làm vậy không có ý gì mới lạ.
"Nghe nói trước đó ngươi bị trọng thương, giờ khỏe hơn chưa?" Trương Trí Hằng nghiêng đầu hỏi.
"Ân, đã khỏe rồi." Ngôn Âm cười nói, "còn ngươi gần đây thế nào rồi?"
"Ta rất tốt, hơn một tháng trước vừa rèn luyện về, nghe nói ngươi bị thương, vừa nghe ngươi quay về thì ta liền đến gặp ngươi." Trương Trí Hằng vò đầu cười nói.
"Không phải là khi nãy ngươi ở bên ngoài chờ lâu rồi chứ?" Ngôn Âm ngẩng đầu hỏi, nàng ra cửa liền thấy Trương Trí Hằng. nếu không phải Trương Trí Hằng ở đó chờ, thì sao nàng ra cửa đã thấy được.
"Cũng không có gì, ta chờ cũng không lâu lắm, chỉ một chút mà thôi." Trương Trí Hằng sờ mùi, hắn sẽ không nói là hắn chờ Ngôn Âm ở ngoài cả một buổi chiều.
Hai người đi đến vách đã trên núi Thái Dương, Ngôn Âm ở trước mặt Trương Trí Hằng cũng không cần duy trì hình tượng gì, trực tiếp đặt mông ngồi lên, sau đó vỗ chỗ bên cạnh, cười nói: "ngươi cũng ngồi đi, phỏng cảnh ở đây cũng đẹp, chúng ta ngồi đây tán gẫu một chút a."
"Được." Trương Trí Hằng ngồi cạnh A Âm.
"Trương Trí Hằng, ngươi giờ là đệ tử chân truyền duy nhất của nhị trưởng lão, chắc mỗi ngày đều được ăn uống no say a?!" Ngôn Âm không khách khí giơ tay khoác vai Trương Trí Hằng.
"Người tu tiên không phải đều ăn linh quả sao, sao lại được ăn uống no say cái gì?"
"Đã từng ah, nói đến chúng ta cũng đã hơn tháng chưa ăn cơm rồi."
"Tiểu Ngôn Tử, nói thực là ăn linh quả ngon, nhưng ăn nhiều thì ngắn, ta thực sự cũng nhớ vị cơm."
"Hắc, ngươi nói vậy, ta cũng thấy có chút thèm muốn ăn cơm a."
"Vậy hôm nào chúng ta lén ra ngoài ăn một bữa đi? ăn vào cùng không có hại gì đối với thân thể."
"Được, hôm nào đó chúng ta hẹn thời gian, cùng nhau lén xuống núi ăn một bữa cho no, ngươi mời khách."
"Được, bất quá xuống núi cũng là một vấn đề, không phải có quy định nói không cho phép đệ tử tùy ý xuống núi sao?"
"Chúng ta lén ngự kiếm phi hành xuống dưới, ai phát hiện được a, Trương Trí Hằng không phải ngươi sợ rồi chứ?"
"Nói bậy, ta sao lại sợ chứ? Tiểu Ngôn Tử ngươi quá coi thường ta, ngươi nói thời gian đi, chúng ta không gặp không về, ai không đến là con rùa."
"Vậy trưa mai được không?"
"Được, một lời đã định!"
"Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, ngươi nhất định phải đến a."
"Nhất định đến!"
Cứ vậy hai người lên kế hoạch lén xuống núi ăn cơm, hoàn toàn không chú ý đến cách bọn họ một chỗ không xa, sau một cây đại thụ lớn có một người đang đứng, đem lời bọn họ nói một chữ không bỏ sót.
Y Mặc đứng sau cây âm thầm nghe trộm, người tu tiên ngũ giác so với người thường nhạy bén hơn nhiều, điểm đó dù khoảng cách xa cũng không làm khó được nàng, tuy trong lòng nàng đối với hành vi nghe lén cũng thấy không nên, nhưng vì Ngôn Âm nàng cũng không quan tâm, huống hồ hôm nay Trương Trí Hằng tìm đến nhất định là lai giả bất thiện, nàng nhất định phải cẩn thận đề phòng, lỡ như Ngôn Âm bị người bắt đi thì nàng tìm ai mà khóc đây?
"... Ngôn Âm, kỳ thực hôm nay ta có chuyện muốn nói với ngươi." đột nhiên Trương Trí Hằng cả người liền trở nên nghiêm túc, chăm chú nhìn Ngôn Âm.
Nghe Trương Trí Hằng nói rồi nhìn mình chăm chú bộ dạng nghiêm túc, Ngôn Âm trong bụng sửng sốt, Trương Trí Hằng là tên trí chương này sao đột nhiên lại nghiêm túc vậy chứ, không lẽ sắp xảy ra chuyện kinh thiên động địa rồi chứ?
"Ngươi nói đi, ta nghe đây." nghĩ là chắc sắp xảy ra chuyện không hay, Ngôn Âm cũng nghiêm túc theo, Trương Trí Hằng khó có được chăm chú, việc này cũng không đơn giản.
Trương Trí Hằng nhìn Ngôn Âm, hắn có chút do dự, lại có chút bất an, một tháng trước khi hắn rèn luyện quay về nghe tin Ngôn Âm bị thương mới quyết định muốn nói cho Ngôn Âm, nhưng nước đã đến chân hắn lại không biết nên làm sao để mở miệng.
"Chuyện gì ngươi nói mau đi a." Ngôn Âm thấy Trương Trí Hằng vẫn nhăn nhó không nói gì, liền thúc giục.
Trương Trí Hằng há miệng muốn nói, rồi lại do dự ngậm miệng lại, nắm chặt tay cuối cùng cắn răng không muốn nghĩ nữa liền thẳng thắn luôn.
"Ta thích ngươi, Ngôn Âm.'' âm thanh rất to, sợ là cả núi Thái Dương mọi người đều nghe thấy được, tuy là trên núi Thái Dương chỉ có Ngôn Âm ngoài ra còn thêm Y Mặc, Chung Ly Ngạo và Chung Ly Quyền ba người.
Nghe thấy Trương Trí Hằng lấy hết dũng khí hét lên câu này, Y Mặc đứng sau đại thụ cũng đen mặt, trong mắt âm tình bất định, cả người phóng khí lạnh, tay phải nắm thân cây khô liền in dấu năm ngón lên, quả nhiên là có kẻ đang nhìn trộm A Âm!
Làm người trong cuộc Ngôn Âm lại ngu ngốc đứng tại chỗ, cái định mệnh, Trương Trí Hằng tỏ tình với ta?! hắn còn thích ta?!
"Ngôn, Ngôn Âm, ta thực sự rất thích ngươi, kỳ thực khi vừa tuổi ta đã bắt đầu thích ngươi, cho dù ngươi mất trí nhớ, nhưng ta vẫn thích ngươi, thậm chí còn thích hơn so với trước khi mất trí nhớ, ta sẽ trở nên lợi hại hơn, đến bảo vệ ngươi, không để ngươi tiếp tục bị thương, cho nên ta muốn... ta muốn... ta muốn hỏi ngươi có nguyện ý cùng ta trở thành đôi thần tiên quyến lữ song tu không..." Trương Trí Hằng mặt đỏ bừng cúi đầu, âm thanh càng nói càng nhỏ.
Nghe Trương Trí Hằng ngây ngô tỏ tình, trong lòng Ngôn Âm đột nhiên có chút rối rắm, nàng đối với Trương Trí Hằng căn bản không có cảm giác thích đó, chỉ có coi Trương Trí Hằng là bạn bè thì đã quá giới hạn rồi, Trương Trí Hằng đột nhiên tỏ tình với nàng khiến nàng thêm mơ màng ~
"Ngôn... Ngôn Âm, ta biết cái này hơi đột ngột, ngươi có thể nghĩ kỹ rồi nói cho ta biết, ta không vội." Trương Trí Hằng nhìn Ngôn Âm bị dọa sợ không nói nên lời, thầm mắng chính mình vì quá nóng lòng, khiến Ngôn Âm sợ hãi.
Ngôn Âm thực sự là bị làm cho giật mình, nhưng nàng cũng rất rối rắm, ta biết chính mình đối với Trương Trí Hằng không có cảm giác, cũng không muốn liên lụy Trương Trí Hằng, nàng mở miệng muốn cự tuyệt Trương Trí Hằng, để Trương Trí Hằng buông tha mình, tìm một người tốt hơn, nhưng cự tuyệt thì nhất định phải cự tuyệt, nhưng cự tuyệt thế nào cũng không nên tổn thương Trương Trí Hằng cũng là vấn đề, nàng không hy vọng Trương Trí Hằng vì mình mà không vui nổi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cảm giác có ngày nào đó Y Mặc sẽ đem Tiểu Ngôn Tử đào hoa ngươi trói lại [chột dạ]
Σ(°Д°;