Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Huyễn Lâm bí cảnh
Chung Ly Quyền đem vài chú ý cùng quy tắc nói ra một lần, liền đem một túi lớn màu đen đến cho mỗi nhóm lấy ra một khối linh thạch thuộc về mình.
Nhóm đứng bên cạnh Ngôn Âm, đi lên trước lấy linh thạch, người kia cầm linh thạch về, liền xòe tay cho mọi người trong nhóm cùng xem, sau đó liền cất đi.
Y Mặc âm thầm quan sát nhất cử nhất động của nhóm này, thấy bọn họ đem linh thạch cất đi, ánh mắt cũng thu hồi im lặng cong môi cười.
Nhóm người Ngôn Âm thì cử Chung Ly Ngạo, hắn đi lên trước đi tay vào túi, sờ soạng một viên linh thạch rồi lấy ra, cũng không xem là màu gì liền bỏ vào nhẫn trữ vật.
Nhóm người Ngôn Âm cũng không có hỏi Chung Ly Ngạo về chuyện linh thạch, dù sao tai chỗ nhiều người như vậy, đưa linh thạch ra xem cũng không an toàn được, không khỏi bị những kẻ có mưu tính nhìn đến, sẽ chọc không ít phiền phức.
Đại khái qua một khắc, tất cả các nhóm đều có đủ linh thạch, bốn vị trưởng lão phái Thiếu Dương cùng bốn vị trưởng lão dẫn đội các môn phái khác cùng nhau mở tám cánh cửa dẫn vào Huyễn Lâm bí cảnh, nhóm cũng ngẫu nhiên từ tám cửa khác nhau tiến nhập vào Huyễn Lâm bí cảnh.
Năm người Ngôn Âm lựa chọn cánh cửa Nhu Thanh đại trưởng lão mở ra, tiến nhập vào Huyễn Lâm bí cảnh.
Chung Ly Ngạo, Hoa Ngọc, Mặc Liên cùng Y Mặc đều vào cửa xong khi Ngôn Âm đi vào thì Nhu Thanh liền đưa tay vỗ vai Ngôn Âm, khích lệ nói: "cố gắng lên."
Ngôn Âm bước chân xuống, quay đầu nhìn Nhu Thanh mỉm cười, gật đầu, sau đó liền vào cửa.
Khi ánh sáng trắng hiện lên, Ngôn Âm chỉ cảm thấy như đang ngồi thang máy, một hồi không trọng lực qua đi, liền đến một nơi xa lạ.
Huyễn Lâm bí cảnh vừa đập vào mắt chính là một rừng cây rậm rạp che hết bầu trời, bên trong mơ hồ, bầu trời không thấy mặt trời hay trăng sao, toàn bộ chỉ có bầu không khí u ám thần bí.
"Đây chính là Huyễn Lâm bí cảnh sao?" Hoa Ngọc nhìn xung quanh một cái, có chút thất vọng nói, "lúc đầu còn tưởng là chỗ chim hót hoa nở, kết quả lại không thấy được nhật nguyệt, chỗ gì u ám thấy ghê."
"Ngươi cho là chúng ta đi du ngoạn sao, còn chim hót hoa nở, không để ngươi đạp phải đống tanh tưởi là may lắm rồi." Ngôn Âm không vui nói.
"Chậc chậc, Ngôn sư muội độc lưỡi a, rất giống ai đó a, đúng là miệng chó không mọc được ngà voi." Hoa Ngọc cười híp mắt nói, nhìn thì tùy ý, nhưng Mặc Liên im lặng đứng một cũng bị mắng lây.
"Ngươi mới là miệng chó không mọc được ngà voi á, không biết là ai mỗi ngày ăn mặc như là hồ ly tinh." Ngôn Âm cũng không muốn tính sổ Hoa Ngọc, nàng cảm thấy nàng và Hoa Ngọc nhất định từ nhỏ đã đối đầu nhau rồi, dù thế nào nàng cũng thấy Hoa Ngọc không vừa mắt được, có lẽ cũng do khi đó ở Thanh Hồng Lâu do Hoa Ngọc dùng mị thuật mê hoặc các nàng.
"Ai nha ~ Ngôn sư muội lòng dạ thật độc ác, mỗi ngày ta mặc như vậy là vì cái gì ngươi còn không biết sao, sao lại nói sư tỷ như vậy chứ?" Hoa Ngọc liền vờ vịt như bị Ngôn Âm tổn thương lòng nói, lời nói ra cũng rất ám muội.
"..." Ngôn Âm cạn lời, cùng hồ ly dịu dàng đấu võ mồm, nàng có mười cái miệng cũng đấu không lại.
"Sư tỷ, ngươi nhiều lời quá, coi chừng cắn đầu lưỡi mình bây giờ." lúc này, Mặc Liên vốn đứng im tại chỗ cũng không nhìn nổi Hoa Ngọc khi dễ Ngôn Âm, lãnh đạm nói Hoa Ngọc một câu.
Nghe vậy, Hoa Ngọc quay đầu nhìn thoáng qua Mặc Liên, phát hiện khuôn mặt Mặc Liên sau khi dịch dung thì trên cái mặt giả kia không thể phát hiện ra được biểu tình thật của nàng, ánh mắt nàng chuyển động, nhìn thấy đôi mát đen lãnh đạm của Mặc Liên liền cười hắc hắc, đại tiêu thư xấu tình này / phần là đang lo lắng ta khi dễ tiểu nha đầu rồi há há.
"Chúng ta ở trong Huyễn Lâm bí cảnh, tốt nhất nên cẩn thận một chút, đừng quá sơ suất." Y Mặc im lặng kéo Ngôn Âm qua bên cạnh mình, nhìn chung quanh rồi nói, Huyễn Lâm bí cảnh này nói thì đơn giản, nhưng kỳ thực không hề đơn giản, nàng không thể để Ngôn Âm bị thương như lần trước được.
"Y sư muội nói rất đúng, chúng ta không thể xem thường được." Chung Ly Ngạo tiếp lời Y Mặc nói.
"Được rồi, linh thạch đâu? nhân lúc không có ai nhanh lấy ra xem đi là màu gì?" Ngôn Âm nhìn Chung Ly Ngạo nói.
"Được." Chung Ly Ngạo lên tiếng, gật đầu đem linh thạch trong nhẫn trữ vật lấy ra, để trên tay.
Là một viên linh thạch màu xanh, nói vậy thì nhóm người Ngôn Âm cần chính là linh thạch màu đỏ.
"Ta cảm thấy linh thạch này nên để ở chỗ an toàn." Hoa Ngọc nói.
"Chỗ nào an toàn nhất chứ?" Chung Ly Ngạo suy nghĩ một hồi hỏi.
"Viên linh thạch này nhất định phải để trên một trong số chúng ta, mà người này phải là người an toàn nhất." Hoa Ngọc suy tính nói.
"Theo ta thấy, không bằng như vậy, chúng ta đem linh thạch này để cho người có tu vi yếu nhất trong năm người chúng ta, bình thường mọi người luôn cho là linh thạch nhất định sẽ để ở chỗ người lợi hại nhất, như vậy dễ bảo hộ linh thạch hơn, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất." lúc này, Y Mặc nhàn nhạt mở miệng.
Chủ ý này vừa ra, liền chiếm được đồng tình của mọi người, đều cảm thấy cách Y Mặc nói là tốt nhất.
"Ai là người yếu nhất trong chúng ta có thể giấu được chứ?" Hoa Ngọc nghiêng đầu hỏi.
Ba người còn lại đều nhìn về phía Ngôn Âm.
"..." cái định mệnh, các người có ý gì!
Khóe miệng Ngôn Âm giật giật, được rồi a, ta nhận ta trong nhóm là người yếu nhất, tu vi chỉ có trúc cơ hậu kỳ, nhưng các ngươi cũng không nên đối xử với ta như vậy chứ?! vì sao nói người yếu nhất thì cả đám đều nhìn ta a?! đệch! cho ta chút mặt mũi nữa chứ a!?
Hoàn toàn chính xác, ngươi yếu nhất trong nhóm chính là Ngôn Âm, có thể các ngươi chỉ trông cậy vào nàng, một người mới vừa tiếp xúc tu tiên chưa đến một năm, không có người mới nào lợi hại hơn được sao? ngươi nói Y Mặc rất lợi hại? Y Mặc là nữ chủ a, người ta có hào quang bao phủ, nàng sao có thể sánh được a!
"Quên đi, ta biết ta yếu nhất, đem linh thạch cho ta đi." Ngôn Âm không còn kỳ vọng nhận lấy linh thạch màu xanh trên tay Chung Ly Ngạo bỏ vào nhẫn trữ vật của mình.
"A Âm, đừng nhụt chí, năm nay trong số người mới tu tiên ngươi đã rất giỏi rồi." Y Mặc vỗ lưng Ngôn Âm an ủi nàng, nàng nói là thật, với tu vi của Ngôn Âm chỉ mới hơn sáu tháng đã như vậy, chỉ vừa tiếp xúc tu tiên đối với những người mới đã rất khó gặp rồi, nếu không phải do mình trọng sinh mang về một chút tu vi đời trước còn dư lại, nói không chừng tu vi hiện tại còn chưa chắc cao như Ngôn Âm nữa.
Ngôn Âm thở dài, trong đám người mới ta coi như là có lợi nhất, nhưng ở chung với đám người này ta yếu đến mức có thể bóp vỡ a ~
"Được rồi, việc cấp bách là phải tìm được nhóm có linh thạch đỏ." Chung Ly Ngạo nói.
"Mỗi nhóm đều được truyền tống ngẫu nhiên đến Huyễn Lâm bí cảnh, muốn nói tìm sẽ rất khó a!" Ngôn Âm suy nghĩ một chút nói.
"Đích xác là rất khó tìm, chúng ta lại không biết Huyễn Lâm bí cảnh này, có thể nói đối với Huyễn Lâm bí cảnh là hoàn toàn không biết gì cả, càng không biết chúng ta bị truyền tống đến chỗ nào, nghe nói nơi này có nhiều yêu vật, nếu muốn tìm nhóm khác thì phải có kế hoạch tốt, nếu không sẽ khiến nhóm của chúng ta rơi vào nguy hiểm." Hoa Ngọc khó có được khi bày ra vẻ mặt nghiêm túc.
"Kỳ thực chúng ta không cần quá lo lắng như vậy, không chỉ mỗi nhóm chúng ta đối với Huyễn Lâm bí cảnh chưa quen, mà những nhóm khác cũng như vậy thôi, cũng đều như vậy, chúng ta cần làm đó chính là xem xét tìm kiếm địa hình chung quanh đây, mai phục, ngồi đợi những đội khác tự chui đầu vào lưới là được." Y Mặc suy nghĩ một chốc, rồi sau đó cười nói.
"Ý ngươi nói là chúng ta chỉ cần ôm cây đợi thỏ?" Hoa Ngọc nhìn thoáng qua Y Mặc, nữ nhân này thực giảo hoạt, còn rất thông minh.
"Đúng vậy, nhóm dự thi có tổng cộng nhóm, nếu biết quy tắc là cướp đoạt linh thạch của nhau, cũng sẽ nói rõ Huyễn Lâm bí cảnh này không lớn, nếu không sao lại mỗi nhóm có thể gặp nhau mà cướp đoạt chứ?" Y Mặc dùng một chút tiếp tục nói, "xem ra sẽ có một hai nhóm khác sẽ chạy đến chỗ của chúng ta, chúng ta chỉ cần làm là thám thính xung quanh đây, mọi địa hình có thể sẽ có mai phục, chờ đợi thời cơ cướp đoạt."
"Ta cảm thấy Y Mặc nói cũng đúng, cuộc so tài này vừa bắt đầu, nếu tùy tiện hành động sẽ đụng phải những nhóm khác sợ là không ổn." Ngôn Âm cũng đồng tình nói.
"Ta cũng thấy vậy, quả thực là cũng có thể." Chung Ly Ngạo nhìn Y Mặc ném ánh mắt tán thưởng, sau đó nhìn về phía Hoa Ngọc và Mặc Liên, "các ngươi cảm thấy thế nào?"
"Ta không có ý kiến." Hoa Ngọc nói.
Mặc Liên không nói gì, chỉ gật đầu biểu thị đồng ý.
"Quyết định như vậy thôi, chúng ta chia làm hai nhóm hành động, không cần đi xa chỉ ở gần đây thôi, sau một giờ tập hợp ở chỗ này, gặp phải yêu vật mặc kệ tu vi là gì thì tận lực tránh khỏi chiến đấu thì cứ tránh, hiện tại phát sinh xung đột là không nên." Y Mặc nói.
"Được, vậy bây giờ quyết định phân nhóm, Y sư muội ta và..."
"Ta và A Âm một nhóm, đại sư huynh ngươi cùng Hoa Ngọc sư tỷ và Liên Khanh một nhóm đi a, vậy được không?" Y Mặc rất nhanh cắt ngang lời Chung Ly Ngạo, khiến Chung Ly Ngạo chưa nói xong cũng tịt họng, nàng biết Chung Ly Ngạo muốn chung nhóm với mình, bất quá nàng không muốn cho Chung Ly Ngạo như ý muốn, cùng Chung Ly Ngạo một nhóm, lỡ như để A Âm hiểu lầm thì không tốt.
"Cũng được, ngược lại chia nhóm thế nào ta đều không ý kiến." Hoa Ngọc không hề để tâm vấn đề phân nhóm, chỉ cần qua vòng này là tốt rồi.
"... được." nghe thấy phân nhóm xong Mặc Liên nhìn Ngôn Âm một chút, sau đó mỉm môi một cái, mở miệng nói một chữ được, nàng lần này ngụy trang đệ tử thành phái Thanh Hà qua đây không chỉ vì gặp Ngôn Âm, mà quan trọng hơn là vì một chút công việc riêng.
"Các ngươi không ý kiến, ta đây cũng không có ý kiến." Ngôn Âm đối với chuyện phân nhóm không để ý đến chút nào.
"Được rồi.... cứ như vậy đi." Chung Ly Ngạo nín nửa ngày, chứng kiến những người khác đều đồng ý, hắn cũng không tiện nói gì nữa, không thể làm gì khác hơn là bực bội mà gật đầu đồng ý.