Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Đóng băng biển hoa
"Cái gì? ngươi nói Ngôn sư muội đã vào trong đám Huyễn Điệp ngàn mắt rồi sao?" Hoa Ngọc nghe xong thì liền kinh hãi.
Mặc Liên đứng bên cạnh Hoa Ngọc nghe xong cả người đều hoảng sợ đến phát run, muốn xoay người vọt vào đám Huyễn Điệp ngàn mắt, lại bị Hoa Ngọc không dấu vết kéo lại, nàng quay đầu định nói Hoa Ngọc buông tay, trong đầu liền vang lên tiếng truyền âm của Hoa Ngọc.
[ Nếu ngươi muốn bại lộ thân phận ở đây, thì cứ đi đi. ]
Nghe vậy, nháy mắt Mặc Liên cũng bình tĩnh lại, dừng lại động tác, nhưng khi trong lòng tỉnh táo lại thì trong lòng nàng đột nhiên có chút hận, nàng hận mình không thể chạy đi giúp Ngôn Âm được, nàng hận mình chính mình chỉ là che dấu thân phận trà trộn vào đây, càng hận chính mình lại là ma tu, nếu không phải là ma tu thì cần gì phải che giấu như vậy, nếu ta không phải là ma tu thì sẽ quang minh chính đại cùng một chỗ với Ngôn Âm rồi, hà tất còn sợ đầu sợ đuôi.
Nhìn thấy Mặc Liên tỉnh táo lại, lúc này Hoa Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm, yên tâm một chút nếu Mặc Liên còn cố chấp nàng thực sự là không chắc có thể ngăn lại được, nếu trong lúc quan trọng này mà thân phận ma tu bị bại lộ thì nguy rồi, không chỉ Mặc Liên bị nguy hiểm đến cả Thanh Hà phái cũng sẽ bị nguy hiểm.
"Ngôn sư muội nàng đi lấy gan là vì Y sư muội sao?" Chung Ly Ngạo lúc đầu nghe xong cũng cảm thấy kinh hãi, bất quá sau đó hắn liền bình tĩnh lại.
"Đúng vậy." Thiên Nhất gật đầu trả lời.
"Nhiệt độ đột nhiên giảm xuống như vậy, không phải là do Ngôn sư muội làm đó chứ?" Hoa Ngọc nghe Thiên Nhất trả lời, muốn một cái chỗ rộng hơn ngàn dặm làm nhiệt độ giảm xuống kết hợp cùng linh căn của Ngôn Âm, cái suy nghĩ này đột nhiên xông ra...
Hoa Ngọc hỏi như vậy, tất cả mọi người đều nhìn về phía Thiên Nhất, trong số bọn họ thì chỉ có mỗi Thiên Nhất là biết tình huống thôi.
Thiên Nhất đưa mắt nhìn kết giới, sau đó lại nhìn đám Huyễn Điệp ngàn mắt đen thui kia, lúc này Ngôn Âm đang ở bên trong đám Huyễn Điệp ngàn mắt có hình thù đáng sợ hung bạo đó, cũng không biết thế nào rồi, thế nhưng nguyên cả nơi này nhiệt độ thay đổi đều do Ngôn Âm làm ra, còn Ngôn Âm vì sao làm được như vậy, hắn chỉ hy vọng sẽ không như hắn nghĩ.
Thu hồi ánh mắt, Thiên Nhất dùng bộ mặt than, nhãn thần bình tĩnh nhìn Chung Ly Ngạo, Hoa Ngọc và Mặc Liên ba người, hắn khẽ gật đầu một cái.
Thấy được trả lời khẳng định của Thiên Nhất, tim Mặc Liên cũng treo lên, nếu không phải Hoa Ngọc vẫn đang kéo nàng lại, đoán chừng nàng cũng đã xoay người xông vào. nàng cũng không nhận ra được với thực lực của Ngôn Âm trong tình huống này có thể làm ra chuyện kinh người như vậy, nhất định là dùng cấm thuật không được sử dụng rồi. Cấm thuật bình thường luôn mang đến nguy hiểm, nàng không hy vọng Ngôn Âm sẽ xảy ra chuyện, lần đó ở Việt thành nàng đã trơ mắt nhìn Ngôn Âm bị thương nặng hôn mê đến sống chết, nàng không muốn nhìn thấy lần nữa.
"Điều này sao có thể, với tu vi của Ngôn sư muội sao có thể làm được?" Chung Ly Ngạo kinh ngạc nói, động tĩnh lớn như vậy thì tu vi phải Kim Đan kỳ trở lên mới có thể làm được, tu vi Ngôn Âm kém như vậy sao có thể làm được.
"Nếu dùng cấm thuật, thì không phải là không thể được..." Hoa Ngọc nhíu mày nói.
"Cấm thuật... cái này..." nghe vậy, Chung Ly Ngạo ngơ ngác, hắn thực sự không ngờ Ngôn Âm lại vì Y Mặc đi lấy gan mà làm đến mức này, hắn tự nhận chính mình mặc dù thích Y Mặc, nhưng muốn hắn liều lĩnh dùng đến cấm thuật cứu Y Mặc, hắn dĩ nhiên làm không được.
crak ! crak crak!
Trong lúc mọi người đang khiếp sợ, đột nhiên có tiếng vang crak crak truyền đến, ngay sau đó liền một đạo băng màu xanh lam quét qua, nháy mắt chỗ này là một mảng băng, tất cả hoa cỏ đều bị đông lạnh thành bông tuyết, trên mặt đất cũng bị kết thành một tầng băng thật dày, nhiệt độ không khí chung quanh lại lần nữa giảm xuống thấp hơn.
"Ah!" Thiên Nhất vốn đang đứng im trước mặt đột nhiên trong ngực liền đau, rên khẽ một tiếng, cước bộ lảo đảo.
"Thiên Nhất, ngươi sao vậy?" Chung Ly Ngạo đưa tay đỡ Thiên Nhất, lo lắng nói.
"Kết giới bị phá..." Thiên Nhất đều khí nói, kết giới hắn bố trí không quá mạnh, nhưng tính phòng ngự vẫn rất tốt, muốn phá giải cũng không dễ dàng, nhưng hiện tại lại bị một chiêu của Ngôn Âm phá hỏng, còn đánh ngược lại mình, khiến mình suýt chịu không nổi, có thể thấy được chiêu này của Ngôn Âm vô cùng lợi hại.
"Ngươi, các ngươi mau nhìn đi." lúc này, âm thanh Hoa Ngọc giật mình truyền đến.
Mọi người nhìn theo hướng ngón tay Hoa Ngọc, liền mở to hai mắt, vô cùng khiếp sợ.
Chỉ thấy biển hoa từ màu vàng đã biến thành băng tuyết toàn bộ, Huyễn Điệp ngàn mắt đen thui cùng bị đóng băng toàn bộ, liên kết cùng biển hoa, như là một bộ đồ điêu khắc từ băng hàng thế kỷ vĩ đại, xung quanh thậm chí còn bao quanh một lớp hàn khí.
crack crack !!!
Trong lúc mọi người đang khiếp sợ không thôi, vô số Huyễn Điệp ngàn mắt bị đóng băng có dấu hiệu nứt vỡ, cuối cùng khai phá thoát ra một người, thân ảnh người bên trong chậm rãi đi đến, người này chính là Ngôn Âm.
Lúc này Ngôn Âm mặc một bộ thanh y đơn giản, tay phải cầm Thanh Hàn kiếm, trên người còn lưu lại chút linh lực lạnh lẽo, từ trên xuống dưới một thân phiêu phiêu, sắc mặt trầm tĩnh ánh mắt bình thản không gợn sóng, mỗi bước đi của nàng xung quanh đó đều mang theo hàn khí xóa nhòa mọi thứ quanh nó, nhưng cũng không thể hoàn toàn biến mất, nhàn nhạt một tầng khí quấn quanh người nàng, càng khiến nàng trở nên mờ ảo.
Như là một vị thần tinh linh chậm rãi từ trong thế giới băng tuyết đi ra.
Đợi cho Ngôn Âm đi tới trước mặt mọi người, Chung Ly Ngạo, Hoa Ngọc, Mặc Liên cùng Thiên Nhất vẫn còn mơ màng trong cảnh kinh diễm khi nãy vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
"Thiên Nhất, đây là gan ngươi đem tan băng bên ngoài rồi cho Y Mặc dùng a." Ngôn Âm thu hồi Thanh Hàn kiếm, lấy gan từ trong nhẫn trữ vật đã được nàng đông lạnh ra, đưa cho Thiên Nhất.
"Được..." Thiên Nhất tự tay tiếp nhận gan, khi tay chạm đến Ngôn Âm, liền bị nhiệt độ lạnh thấu xương trên tay của nàng khiến đầu ngón tay hắn không khỏi run lên, nhãn thần hắn phức tạp nhìn về phía Ngôn Âm.
Nhiệt độ trên người Ngôn Âm lại khiến cho hắn một băng hệ linh căn tu vi Kim Đan trung kỳ phải run lên, vậy thì bản thân Ngôn Âm phải chịu bao nhiêu thống khổ a, đã đau khổ thành như vậy rồi, nàng vẫn còn làm bộ dạng như không có gì, nàng phải dùng bao nhiêu nhẫn nại mới có thể làm được như vậy a?
Nhìn thấy nhãn thần Thiên Nhất phức tạp nhìn mình, trong lòng Ngôn Âm cũng hiểu ý của Thiên Nhất, chỉ là nàng không nguyện ý cho người khác biết tình trạng cơ thể của nàng lúc này, càng không muốn nói ra, nàng chỉ nhìn Thiên Nhất cười nhạt, ý nói Thiên Nhất mình không sao, không cần lo lắng nhiều.
Thiên Nhất nhìn thấy Ngôn Âm như vậy, hắn đành phải đè xuống lo âu trong lòng, lướt qua Ngôn Âm, đi giải độc cho Y Mặc.
"Ngôn sư muội xem như ngươi ra rồi, nếu ngươi không ra, chắc có ai đó sẽ xông vào rồi." đang lúc Ngôn Âm đi sang một bên đả tọa đem thân hàn khí tản đi, Hoa Ngọc liền kéo Mặc Liên đi đến.
"Đa tạ Hoa Ngọc sư tỷ lo lắng cho ta, chuyện này đúng là do ta tùy hứng." Ngôn Âm áy náy cười, dù sao nàng cũng chỉ vào một mình không nói với ai, khiến mọi người phải vì nàng mà lo lắng.
"Không có gì, không có gì, chỉ cần ngươi an toàn đi ra là tốt rồi, những thứ khác... ah, sao người ngươi lại lạnh như vậy?" Hoa Ngọc theo thói quen đưa tay ôm vai Ngôn Âm, Ngôn Âm thấy vậy cũng hoảng sợ, tình trạng hiện tại của nàng là không muốn ai đụng đến, muốn tránh né nhưng vẫn chậm một bước, Hoa Ngọc vẫn kịp khoác lên vai nàng.
Bất quá Hoa Ngọc chỉ mới chạm đến vai Ngôn Âm, liền chị cái lạnh thấu xương trên người Ngôn Âm làm cho lạnh cứng phải rút tay về, nếu không phải tu vi Hoa Ngọc tốt, thì sẽ bị tổn thương do lạnh thấu rồi.
"Người của ngươi xảy ra chuyện gì a?" Hoa Ngọc một bên xoa cánh tay đông lạnh của mình, còn không quên hỏi Ngôn Âm.
"Có lẽ do một chiêu khi nãy có tác dụng lớn còn chưa tan..." nhất thời Ngôn Âm cũng không nghĩ ra nên giải thích cho mình thế nào, với cái thân đã lạnh thấu xương này thì nàng chỉ đành tìm cớ để cho qua việc này, "chút nữa sẽ ổn thôi..."
Hoa Ngọc có chút hồ nghi nhìn Ngôn Âm, nàng cũng không tin băng hàn thấu cốt trên người Ngôn Âm chỉ có tác dụng chậm tan như vậy.
Mặc Liên nhíu mày không nói hai lời nắm tay cổ tay Ngôn Âm lại, dò xét mạch tượng của Ngôn Âm.
"Liên, Liên Khanh sư tỷ..." Ngôn Âm cả kinh, muốn rút tay mình về, lại bị Mặc Liên nắm chặt, không thể động đậy,
Mặc Liên mơ hồ không thể cảm thụ được thân thể Ngôn Âm vì sao lại thấu cốt băng hàn, mặt không đổi sắc bắt mạch của Ngôn Âm.
"Ngươi..." chờ Mặc Liên kiểm tra xong tình trạng thân thể Ngôn Âm, liền nghiêm túc nhíu mày, nàng đưa mắt nhìn Ngôn Âm, nhấc miệng muốn nói gì đó, nhưng vẫn im lặng, vì nàng nhìn thấy đôi mắt Ngôn Âm nhìn mình có chút bất an.
Nàng nghĩ, nếu Ngôn Âm không muốn nói thật, nàng cũng thuận theo ý nàng ấy, vì nàng bảo vệ bí mật này.
"Thân thể ngươi không có gì đáng ngại, chỉ cần đem hàn khí trong cơ thể tản đi là tốt rồi." Mặc Liên nói.
"Ân, cảm tạ Liên Khanh sư tỷ quan tâm, bây giờ ta sẽ đem hàn khí trong cơ thể tản ra." Ngôn Âm không dấu vết đưa ánh mắt cảm kích Mặc Liên, cười cười sau đó đi qua một bên ngồi tĩnh tọa.
Đợi Ngôn Âm sau khi đả tọa nhập định, Hoa Ngọc xích gần Mặc Liên, nhỏ giọng nói: "ngươi sẽ không thực sự cho là nha đầu kia mang theo băng hàn trên cốt chỉ đơn giản là chưa tan như vậy thôi sao?"
"Ta cũng không có ngốc, sao có thể không nhìn ra được tình trạng này." Mặc Liên bình tĩnh nhìn Ngôn Âm ngồi đó tĩnh tọa không xa rồi nói.
"Vậy khi nãy, sao ngươi lại..."
"Nếu nàng không muốn nói ra, ta sẽ thuận theo nàng."
"Nha đầu kia đôi khi thực sự rất cố chấp, cũng không biết cố chấp như vậy là tốt hay xấu."
"Chỉ mong là, nàng sẽ không mang theo di chứng gì..."