Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Phiên ngoại: Gọi tên của ngươi (hạ.)
Trước đêm đại hôn, trên dưới Lâm gia đều mong đợi đại hôn ngày mai, ngoại trừ Lâm Vận một mình ở trong phòng.
Nàng nhìn giá y được nha hoàn để trên giường cười khổ một cái, người ngoài đều nói nàng gả cho thái tử Thượng Quan Thần là do ông trời tác hợp, trai tài gái sắc, duy chỉ mình nàng biết bị gả đi nàng có bao nhiêu không cam lòng, trong lòng có bao nhiêu đau khổ cũng chỉ mình nàng biết, nhưng nàng không cãi được, đây là hoàng mệnh, là thánh chỉ, kháng chỉ bất tuân là chém đầu cả nhà.
Cộc cộc.
Đột nhiên, ngoài cửa sổ phòng truyền đến một âm thanh nhỏ, khiến Lâm Vận đang trầm tư trở nên hoảng sợ.
"Ai đó?!" nàng nhìn xung quanh, ánh sáng mờ tối của nến chiếu rọi xuống không có bất kỳ bóng người nào.
Đang lúc nàng nghĩ mình bị ảo giác, thì có một bóng người vọt đến phía sau nàng, ôm lấy nàng, khiến nàng hoảng sợ kêu thành tiếng khe khẽ, khi nghe đến âm thanh quen thuộc thì liền định tâm lại.
"Vận Nhi, là ta."
"A Ngạn?" Lâm Vận xoay người liền thấy Thượng Quan Ngạn xuất hiện, "sao ngươi lại đến đây?"
"Ta đến gặp ngươi." Thượng Quan Ngạn mỉm cười.
Từ khi hoàng đế hạ chỉ tứ hôn cho Lâm Vận cũng đã hơn nửa tháng nàng không gặp Thượng Quan Ngạn rồi, hôm nay đột nhiên gặp được Thượng Quan Ngạn trong lòng nàng có cảm giác như trải qua mấy đời, rõ ràng chỉ mới một tháng không đến, nàng lại cảm thấy đã lâu không gặp được Thượng Quan Ngạn.
Lâm Vận tiến lên ôm lấy thân thể gầy gò của Thượng Quan Ngạn, vì vào cổ Thượng Quan Ngạn, chỉ ngeh thấy nhàn nhạt vị rượu.
"Ngươi uống rượu?" Lâm Vận ngẩng đầu hỏi.
Thượng Quan Ngạn bị nhìn thấu liền quẫn bách gật đầu, Lâm Vận vẫn luôn không cho phép nàng uống nhiều rượu, bởi vì uống nhiều sẽ hại thân thể.
Lâm Vận khẽ thở dài, nàng nhìn ra được Thượng Quan Ngạn so với nửa tháng trước đã tiều tụy hơn rất nhiều, thân thể vốn gầy lại càng gầy hơn, trong lòng nàng biết vì sao Thượng Quan Ngạn lại thay đổi thành như vậy, cho nên không trách cứ nàng uống rượu.
"Vận Nhi, ngày mai ngươi phải gả cho hoàng huynh của ta rồi..." Thượng Quan Ngạn đột nhiên nói.
"..." Lâm Vận trầm mặc, đúng vậy, chính mình ngày mai phải xuất gia rồi, người là hoàng huynh A Ngạn, từ nay về sau chính mình nên đối mặt với A Ngạn như thế nào a?
"... ngươi thích hoàng huynh ta không?" trầm mặc hồi lâu, Thượng Quan Ngạn bất thình lình hỏi.
"A Ngạn ngươi nói ngốc gì vậy, ta vốn không thích thái tử, người ta yêu là ngươi, không phải ngươi biết rõ nhất sao." Lâm Vận vội vàng nói, nàng yêu Thượng Quan Ngạn, chuyện này cho đến giờ chưa từng thay đổi.
"Chúng ta cùng bỏ trốn đi!!" Thượng Quan Ngạn nắm tay Lâm Vận ánh mắt kiên định nói, "Mặc kệ thế tục quy định, chúng ta cùng nhau bỏ trốn đến chỗ không người ẩn cư, sống cuộc sống chỉ có hai chúng ta thôi."
"Ngươi nói là.... đào hôn?" Lâm Vận nghe xong cả kinh, sau đó có chút dao động.
"Phải! chính là đào hôn, chúng ta cùng bỏ trốn!" Thượng Quan Ngạn gật đầu nói, "Vận Nhi, ngươi có đồng ý hay không?"
Nghe vậy, Lâm Vận nhíu mày suy tư, chỉ chốc lát sau ánh mắt nàng liền kiên định nhìn về phía Thượng Quan Ngạn, dùng sức gật đầu bỏ trốn, chỉ cần có ngươi bên cạnh đi đâu cũng được.
Thấy Lâm Vận đồng ý, Thượng Quan Ngạn vui mừng tiến lên hôn lên mặt Lâm Vân một cái, sau đó nghiêm túc: "Trước cửa Lâm phủ có thị vệ đang tuần, hơn nữa hạ nhân tương đối nhiều, chúng ta nhảy cửa sổ đi ra phía sau."
Vì vậy hai người từ cửa sổ gian phòng nhảy ra ngoài, vì Thượng Quan Ngạn lẻn vào cho nên đối với đường ra ngoài cũng quen thuộc, dọc đường đi rất thuận lợi, tránh thoát nhiều hạ nhân đi ngang qua, liền đến cửa sau Lâm phủ.
Kẹt ~
Thượng Quan Ngạn lặng lẽ mở cửa sau Lâm phủ, ló đầu ra ngoài xem, phát hiện không có ai liền kéo Lâm Vận nhanh chóng ra khỏi cửa sau, ra phía ngoài.
"Bao vây các nàng lại cho ta!" hai người vừa ra khỏi cửa sau Lâm phủ, còn chưa kịp thở liền bị hơn mười người bao vây, người mặc hắc bào che mặt, nhất định là lai giả bất thiện.
Thượng Quan Ngạn theo bản năng che chắn trước người Lâm Vận, đem Lâm Vận hộ tống sau lưng.
"Ta biết, ngươi không dễ từ bỏ như vậy." từ phía sau đám hắc y nhân một người mặc bào vàng có mãng xà bốn móng trảo bước ra, chính là Thượng Quan Thần.
Thượng Quan Ngạn nhìn thấy Thượng Quan Thần, khuôn mặt liền trầm xuống.
"Ngạn Nhi, trên đời này còn ai có thể hiểu rõ được ngươi hơn ta chứ? tính cách của ngươi thế nào ta biết rõ, từ khi còn nhỏ ngươi là một người quật cường không chịu thua, tứ hôn lại không biết nên làm gì với ngươi." Thượng Quan Thần ánh mắt phức tạp nhìn Thượng Quan Ngạn.
"Ngươi đã biết tính cách ta thế nào thì cũng biết ta sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, ngươi cảm thấy chừng này người có thể cản được ta?" võ công của Thượng Quan Ngận rất giỏi, các hoàng tử khác cũng không phải là đối thủ của nàng, đến cả Thượng Quan Thần cũng không đến.
"Chỗ này không phải cho ngươi thỏa hiệp, đêm nay ta phải bắt ngươi về!" Thượng Quan Thần vung tay lên, đám hắc y nhân liền nhào lên, cùng nhau tấn công Thượng Quan Ngạn.
Thượng Quan Ngận quay đầu nhìn Lâm Vận cười ý nói nàng yên tâm, sau đó liền tiến lên quần đấu với đám hắc y nhân.
Đám hắc y nhân đều là ám vệ hoàng gia huấn luyện, thực lực từng người vô cùng mạnh, cho dù thực lực Thượng Quan Ngạn có lợi hại thế nào đi nữa, thì cũng không chịu nổi nhiều người vây công như vậy, sau vài hiệp Thượng Quan Ngạn cũng bị thương, dần dần có chút mất sức.
"Ngạn Nhi, ngươi buông tha đi, đây đều là ám vệ hoàng gia đào tạo, với thực lực của ngươi không thể ngăn cản được." Thượng Quan Thần vẫn có chút không đành lòng nhìn thấy Thượng Quan Ngạn bị thương, hắn ở một bên cũng khuyên can.
"Đêm nay trừ phi ta chết, còn không đừng mong ta buông tha." Thượng Quan Ngạn đưa tay lau máu trên khóe miệng, nàng là người có tính khí quật cường, trong xương đều mạnh hơn người khác, sao có thể dễ dàng buông tha.
"Tất cả dừng tay lại cho ta." một đạo âm thanh hồn hậu có lực truyền đến, khiến mọi người tại chỗ đều dừng lại hành động, tất cả đều hướng về chủ nhân âm thanh quỳ xuống, đến cả Thượng Quan Thần cũng phải quỳ xuống.
Người đến mặc long bào vàng, khuôn mặt cương nghị, khí tràng đế vương không giận tự uy, chính là đương kim thánh thượng, phụ hoàng Thượng Quan Ngạn Thượng Quan Thần!
"Nhi thần bái kiến phụ hoàng." Thượng Quan Thần cung kính nói.
Hoàng đế không để ý đến Thượng Quan Thaanfm chỉ nhìn thoáng qua Thượng Quan Ngạn sau lưng ôm vết thương đang quỳ.
"Huynh muội đánh nhau, trò khôi hài này nên kết thúc rồi, các ngươi là huynh muội, cũng là hai đứa con duy nhất của ta và hoàng hậu, ta chỉ mong các ngươi có thể hòa thuận với nhau, nâng đỡ lẫn nhau, chứ không phải tương tàn như bây giờ." giọng hoàng đế mang chút tức giận, xem ra là giận thật.
"Phụ hoàng dạy chí phải, nhi thần hứa sau này cũng sẽ không như vậy nữa." Thượng Quan Thần liền cung kinh đáp.
"Hiểu là tốt rồi." hoàng đế hài lòng gật đầu, sau đó nhìn về phía Thượng Quan Ngạn, "còn Ngạn Nhi ngươi biết đêm nay ngươi sai ở đâu chưa?"
"Phụ hoàng, ta không có sai." Thượng Quan Ngạn vẫn cố chấp.
"Hoang đường, đến giờ rồi còn không chịu nhận sai sao?"
"Phụ hoàng, yêu một người thì có gì là sai? ta yêu chỉ một người, thì sai chỗ nào?"
"Chấp mê bất ngộ, ngươi sai là không nên thích nữ tử, mà nữ tử này là hoàng tẩu tương lai của ngươi."
"Ngươi thích ai cũng được, cho dù thích một nữ tử bách tích nghèo khó cũng không sao, nhưng nàng thì không được, nàng đã định trước là thê tử hoàng huynh ngươi, là hoàng tẩu của ngươi."
"Phụ hoàng, người đây là đang ép Vận Nhi thành hôn, người làm vậy có cân nhắc qua cảm thụ của Vận Nhi không?"
"Nhiều lời vô ích, để tránh cho ngươi tiếp tục làm sai, ngày mai ta sẽ đưa ngươi đến Trấn Bắc quân đội, thuận theo xuất chinh trấn thủ biên cương quốc thổ, chờ ngươi nghĩ kỳ rồi, ta sẽ cho ngươi quay về." hoàng đế nhìn Thượng Quan Ngạn cố chấp không nghe, liền hạ chiêu cứng rắn.
"Phụ hoàng, ngươi không thể làm vậy, ta không đi, phụ hoàng." Thượng Quan Ngạn vội vàng tiến lên bắt ống tay áo hoàng đế, nhưng hắn vẫn ngoan tâm hất tay, tránh thoát nàng, không quay đầu ly khai.
Thượng Quan Ngạn nhìn bóng lưng hoàng đế vô tình rời đi, nước mắt không ngừng rơi, năm qua nàng chưa từng cảm nhận được hoàng gia lãnh khốc vô tình, tuy nhiên hiện tại nàng cũng đã cảm nhận được sự tuyệt vọng.
Đúng là khiến người ta tuyệt vọng muốn chết a...
Tâm tình kích động, nàng liền hộc máu, ý thức mờ nhạt liền ngã xuống đất.
Trước khi hôn mê, nàng dường như nghe tiếng Lâm Vận kinh hô cùng câu nói buồn bã của Thượng Quan Thần.
Hắn nói: "Ngạn Nhi, ngươi đừng trách ta, ai kêu ngươi là hoàng muội của ta chứ."
Vào lúc mất đi ý thức, nàng rốt cuộc hiểu rõ, mọi chuyện phát sinh đêm nay tất cả đều được Thượng Quan Thần tính toán hết rồi, nàng bất quá chỉ là một quân cờ trong đó mà thôi.
Hoàng huynh, ngươi đúng là hoàng huynh tốt của ta a...
Khe rạn nứt trong lòng nàng càng lớn hơn, đến mức không còn chắp vá được.
Ngày tiếp đó, thái tử Thượng Quan Thần cùng trưởng nũ Lâm Vận đại hôn, cả nước ăn mừng, trưởng công chúa Thượng Quan Ngận bị điều đi Trấn Bắc quân, trấn thủ biên quan.
Một người giá y đỏ rực lửa, một người bạch y bình thường.
Một người trong cung vô tưởng niệm, một người ở biên quan trấn giữ sa trường.
Cái từ biệt này chính là năm, Thượng Quan Ngạn tuổi, Lâm Vận tuổi, Thượng Quan Thần tuổi. Nếu không phải vì lão hoàng đế bệnh tình nguy kịch, Thượng Quan Ngạn cũng không được gọi về trình diện.
Khi nàng quay về, đúng lúc lão hoàng đế sắp gần đất xa trời, vì vậy liền nhận được truyền chỉ nhanh chóng đến tẩm cung hoàng đế.
Trước khi lâm chung lão hoàng đế không triệu kiến ai, duy chỉ có thái tử Thượng Quan Thần cùng trưởng công chúa từ phương bắc biên quan chạy về đây kiêm Trấn Bắc Ngọc Diện tướng quân Thượng Quan Ngạn.
"Các ngươi từ nhỏ đã là huynh muội tốt nhất, sau này càng phải giúp nhau nhiều hơn, Ngạn Nhi ngươi phải trợ giúp hoàng huynh của ngươi..." lão hoàng đến kéo Thượng Quan Ngạn cùng Thượng Quan Thần, ngũ điệu nghiêm trọng nói.
Thượng Quan Thần thì chăm chú nghe mà đáp ứng, nhưng Thượng Quan Ngận từ đầu đến cuối cũng không mở miệng, thậm chí gật đầu lắc đầu cũng không có.
Cuối cùng lão hoàng đế sắc mặt phức tạp nhìn Thượng Quan Ngạn lo lắng thở dài rồi băng hà, di chúc truyền ngôi của hắn dĩ nhiên là thái tử Thượng Quan Thần, nhưng khiến người ta kinh ngạc là hắn lại đem / binh quyền của quốc gia đều giao cho Thượng Quan Ngạn, chỉ để lại / cho thái tử Thượng Quan Thần.
Thượng Quan Ngạn lần nữa gặp lại Lâm Vận là sau khi ra khỏi tẩm cung, đi đến ngự hoa viên, cũng giống như năm trước lần đầu gặp nhau, nàng đang ngắm hoa, nàng đánh bậy đánh bạ, nhưng mà cả hai cũng không còn ngây ngô như khi đó nữa.
"Ngươi... vẫn tốt chứ?" Thượng Quan Ngạn không ngờ sau năm gặp lại, câu nói đầu tiên lại bình thản như vậy, tâm tình cũng như vậy, nàng vốn cho là mình sẽ kích động tột đỉnh, hận không thể xông lên ôm một cái rồi hôn nhẹ, nhưng giờ thì ngược lại.
"Ta rất khỏe, còn ngươi năm qua sống thế nào?" giọng cười Lâm Vận mềm nhẹ yếu ớt, tâm tình của nàng cũng rất bình thản.
"Cũng tạm thôi." Thượng Quan Ngạn tiến lên một bước, đến gần Lâm Vân đưa tay lên nhẹ nhàng xoa gương mặt mà mình ngày nhớ đêm mong, ánh mắt ôn nhu.
"Ngươi cao hơn rất nhiều..." Lâm Vận đưa tay nắm chặt tay Thượng Quan Ngạn, ánh mắt nhu hòa, năm không gặp Thượng Quan Ngạn thực sự đã cao hơn trước, so với nàng cao hơn vài phân, bất quá cũng gầy hơn, hiển nhiên cuộc sống cũng không tốt.
"Ta nói rồi, ta phải cao hơn ngươi." như vậy ta mới có thể bảo vệ được ngươi.
"Hoan nghênh trở về." Lâm Vận hơi cúi đầu, kéo tay Thượng Quan Ngạn, nhẹ nhàng thêm một nụ hôn, qua năm đây là nụ cươi rực rỡ nhất.
"Ân, ta đã quay về, Vận Nhi." Thượng Quan Ngạn vì quanh năm chinh chiến sa trường, nên khuôn mặt cũng cương cứng, cuối cùng cũng nở nụ cười sáng lạn.
Thời gian năm qua đi, hai người cuối cùng gặp lại, hết thảy tình cảm đều trở nên bình thản lại càng thâm hậu kiên cố hơn, năm rời xa này tựa hồ không xấu.
Vì lão hoàng đế băng hà, tân đế đăng cơ mọi chuyện còn cần Thượng Quan Thần an bài, cho nên mấy ngày này Thượng Quan Thần luôn bận rộn không rảnh hồi cung, thái tử phi Lâm Vận bên này cũng không thể nhàn rỗi.
Đêm đó Thượng Quan Ngạn nhân lúc Thượng Quan Thần không ở trong thái tử cung liền lén đi vào, vừa vào phòng ngủ thái tử phi liền tiến lên ôm lấy Lâm Vận.
Đầu Thượng Quan Ngạn chôn trong cổ Lâm Vận, nhẹ nhàng cọ xát, hô hấp nhẹ cạn khiến Lâm Vận có chút ngứa ngứa.
"Mau đứng yên, đừng làm rộn." Lâm Vận đưa tay vỗ nhẹ lưng Thượng Quan Ngận.
"Ta không muốn, năm không ôm được ngươi, chỉ muốn ôm một cái a." Thượng Quan Ngạn như đứa bé nổi tiểu tính khí đùa giỡn, hoàn toàn không có dáng vẻ uy phong đường đường của Trấn Bắc Ngọc Diện tướng quân, nếu bị thuộc hạ nàng nhìn thấy chắc là khiếp sợ đến rớt cằm, trên chiến trường giết địch như ma, thống lĩnh thiên quân vạn mã, tư thế hiên ngang Trấn Bắc Ngọc Diện tướng quân lại có tính tình như trẻ nhỏ.
Lâm Vận cũng hết cách, đành tùy ý Thượng Quan Ngạn ôm, trong lòng cũng rất vui vẻ.
Dường như không chỉ thỏa mãn với ôm, Thượng Quan Ngạn hôn môi Lâm Vận, nụ hôn có chút gấp gáp, rồi lại kéo dài triền miên.
Lâm Vận bị gợi lên dục vọng đã lâu không có, nhiệt tình đáp lại Thượng Quan Ngạn.
Hai người ly biệt sau năm, nụ hôn này triền miên thâm tình, đan xen năm qua là vô tận tưởng niệm của hai người, khổ đau ngọt ngào toàn bộ đều hóa thành nụ hôn không tiếng động không ngôn ngữ cùng hòa tan.
Tình đến, hai người dần dấy lên dục vọng ham muốn, bất tri bất giác cả hai cùng ngã lên giường.
Thượng Quan Ngạn thở gấp nhìn Lâm Vận cũng như mình, trong mắt đối phương cả hai nhìn thấy chính mình, hết thảy không cần nói cũng hiểu.
Thượng Quan Ngạn chậm rãi đem quần áo của mình cùng Lâm Vận trút đi, cả hai rốt cuộc cũng thẳng thắn bộc lộ.
Đang lúc chuẩn bị bước tiếp theo, Thượng Quan Ngạn lại chống hai tay cúi đầu bất động trên người Lâm Vận.
"Sao vậy, A Ngạn?" Lâm Vận khó hiểu, nhìn Thượng Quan Ngạn đột nhiên dừng lại.
Thượng Quan Ngạn mím môi, cuối cùng mặt đỏ bừng, ngẩng đầu vô tội nhìn về phía Lâm Vận.
"Ta... ta không...." âm thanh rất nhỏ khó nghe, mà còn có chút ủy khuất.
Đúng vậy, Thượng Quan Ngạn đường đường là trưởng công chúa kiêm Trấn Bắc Ngọc Diện tướng quân, nhưng đối với chuyện này cũng không biết gì.
Điều này không thể trách nàng, nàng vừa biết đến tình ái thì đã bị lão hoàng đế hạ chỉ điều ra biên quan, đến biên quan làm gì có thời gian nghĩ những chuyện này, cả ngày đều sống trong ranh giới sống chết ngoài biên giới, chiến tranh chỉ có máu me cùng đao kiếm, căn bản không thể nghĩ đến việc yêu đương.