Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Linh vực băng tuyết
Ngôn Âm một đường đồng hành cùng Mặc Liên, trên đường đi qua rất nhiều thành trấn, thấy được rất nhiều mỹ cảnh, ăn được nhiều món ăn đặc sắc, cũng rất là vui vẻ, vì có Mặc Liên biết đường, Ngôn Âm căn bản không cần lo bị lạc đường, chỉ cần vui vẻ chơi là tốt rồi, cho nên đợi đến khi các nàng đến trấn nhỏ khu vực gần linh lực băng tuyết nhất cũng đã là hai tháng sau.
Mà trong hai tháng này, Ngôn Âm cũng không quên tu luyện, tu vi của nàng từ khai quang sơ kỳ tăng lên khai quang hậu kỳ, tiến bộ rất lớn.
Càng đến gần linh vực băng tuyết nhiệt độ lại càng thấp, mà trấn nhỏ này là nơi có người ở gần linh vực băng tuyết nhất, cũng - độ hơn, trong trấn mọi người mặc đồ rất dày.
"Đây là Bắc Băng trấn gần linh vực băng tuyết nhất rồi." Mặc Liên hà hơi nói, hơi thở trong miệng tỏa ra là một mảng sương trắng.
"Nhiệt độ của nơi này rất thấp, những người này sao có thể sống trong thời gian dài như vậy được... không sợ bị đông lạnh sao?" Ngôn Âm nhìn đám người xung quanh mặc áo bông thật dày.
"Bọn họ phần lớn sinh ra ở đây, thân thể sớm quen với hoàn cảnh nơi đây." Mặc Liên vừa vận chuyển ma lực trong cơ thể chống đỡ cái lạnh bên ngoài vừa giải thích, nàng cũng không phải là Ngôn Âm có băng hệ linh căn, có năng lực sở hữu chống lại giá lạnh.
Ngôn Âm nhìn xung quanh, phát hiện mọi người đểu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình và Mặc Liên, hệt như đang nhìn người điên.
"Ngươi xem hai cô nương kia a, trời lạnh như vậy mà ăn mặc thật mỏng manh..."
"Không phải a, chỗ này trời luôn lạnh, không tới mức lạnh cóng a."
"Đáng tiếc, hai cô nương xinh đẹp như vậy, mà đầu óc không bình thường..."
...
Ngôn Âm nghe thấy có mấy người đi đường đang nghị luận về mình và Mặc Liên, cẩn thận lắng nghe nội dung liền biết được vấn đề ở đâu.
Đúng vậy, nàng và Mặc Liên đang mặc đồ bình thường khá mingr, tuy các nàng không sợ lạnh nhưng ở chỗ này khó tránh khỏi có chút quá mức đột ngột và khác hẳn người thường.
"Mặc Liên, ngươi có lạnh không? muốn mua chút y phục giữ ấm không?" Ngôn Âm quay đầu nhìn về phía Mặc Liên, nàng là băng hệ linh căn, chút nhiệt độ này không sao cả, nhưng Mặc Liên lại khác.
Mặc Liên suy nghĩ một chút liền gật đầu, nhiệt độ hiện tại nàng có thể dùng ma lực để chống đỡ, nhưng chút nữa đi vào linh vực băng tuyết sẽ rất lạnh, vẫn nên mặc dày một chút thì tốt hơn, dù sao nàng cũng không phải Ngôn Âm.
Hai người liền đi mua vài món y phục chống lạnh, sau đó để khách điếm thuê hai gian phòng để thay y phục, bất quá cũng không có mặc áo bông quá dày, vì như vậy sẽ hạn chế hành động, Mặc Liên thay y phục vì chống lạnh, còn Ngôn Âm thay y phục vì không muốn khác người đi trên đường dòm ngó, nàng cũng không thích bị người khác coi là ngốc a.
Tiếp đó hai người ra khỏi khách điếm, đi về hướng linh vực băng tuyết.
"Ngươi đi linh vực băng tuyết là muốn làm gì?" Mặc Liên chỉ biết Ngôn Âm muốn đến linh vực băng tuyết, nhưng không hề hỏi qua là đến làm gì, hiện tại cũng sắp đến đích rồi, nàng cũng không thể không hỏi được.
"Đi hái vài cây băng linh thảo." Ngôn Âm không giấu Mặc Liên, hai tháng qua ở chung, nàng cũng không thấy Mặc Liên có gì khác thường, ngược lại còn rất chiếu cố mình, bỏ đi thân phận ma tu và tu tiên, tuy trên mặt nàng không nói, nhưng trong lòng đã sớm xem Mặc Liên là bạn tốt rồi.
Mặc Liên nhướng mày, nếu nàng nhớ không lầm, băng linh thảo có tính cực hạn rất lớn, phần lớn là dùng để luyện chế băng linh đan, nhưng băng linh đan này có năng lượng rất lớn cũng không phải thứ hiện tại Ngôn Âm có thể dùng đến.
"Ngươi cần băng linh thảo để luyện chế băng linh đan sao?" để xác minh suy đoán của mình Mặc Liên hỏi.
"Đúng vậy." Ngôn Âm gật đầu, sau đó Mặc Liên nhíu mày định mở miệng dành nói trước, "bất quá không phải cho ta dùng, ta có sư huynh, cũng là băng hệ linh căn giống ta, là cho hắn dùng, ta chỉ là được nhờ cậy đến đây hái chút băng linh thảo đem về thôi."
Mặc Liên im lặng, thu hòi lời đã đến miệng, mâu quang khẽ nhích, nàng đại khái cũng biết vị sư huynh Ngôn Âm nói là ai, ngoại trừ Thiên Nhất ra thì còn ai nữa, cả phái Thiếu Dương chỉ có Thiên Nhất và Ngôn Âm là băng hệ linh căn, băng linh đan này không phải Ngôn Âm dùng thì chỉ có hắn thôi.
"Băng linh thảo sinh trưởng ở ngoại vi linh vực băng tuyết mà thôi, chúng ta không cần đi sâu vào trong, ngươi cũng không cần lo sẽ quá lạnh." Ngôn Âm cười cười, đoạn đường này có Mặc Liên đi cùng nàng cũng khiến nàng bớt đi rất nhiều phiền phức, lúc này phải bồi nàng vào linh vực bang tuyết, hơn nữa Mặc Liên cũng không phải băng hệ, khó tránh khỏi có chút bị động, trong lòng nàng vẫn có chút băn khoăn.
"Không có sao, ta vẫn chịu được." Mặc Liên lắc đầu, thời gian dài biểu tình nhạt nhẽo trên khuôn mặt cùng hướng về phía Ngôn Âm lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo.
"Vậy thì đi thôi, chúng ta qua sớm một chút, hái băng linh thảo rồi quay về." nói xong Ngôn Âm liền bước nhanh hơn, hiện tại vừa qua buổi trưa, các nàng muốn hái xong băng linh thảo rồi quay về Bắc Băng trấn trước khi trời tối.
Ra khỏi Bắc Băng trấn, đại khái đi một canh giờ liền đến biên giới linh vực băng tuyết, nói đến cũng kỳ quái, linh vực băng tuyết cùng đường ranh bên ngoài phảng phất như là kết giới không gian chia cắt vậy, trong linh vực có gió tuyết, một mảng trắng xóa, nhưng ngoài linh vực thì chỉ có trời lạnh, không có dấu hiệu tuyết rơi, thậm chí còn có mặt trời.
Ngôn Âm cùng Mặc Liên nhìn nhau, bắt đầu đi vào trong linh vực băng tuyết.
Ào ào xào xào ----
Vừa vào linh vực băng tuyết Ngôn Âm cùng Mặc Liên liền bị cái lạnh thấu xương nghênh tiếp, thổi qua gò má làm đau, con mắt cũng sắp không mở ra được.
"Trong hoàn cảnh này sao có thể tìm được băng linh thảo a..." Ngôn Âm lầm bầm, cái này cũng không thể đi bộ bình thường được, sao có thể hái được băng linh thảo.
"Ngôn Âm, chúng ta tìm một chỗ tránh gió trước đi, chờ gió tuyết ngừng rồi tìm băng linh thảo." Mặc Liên đến gần Ngôn Âm, tận lực cùng thân thể của mình giúp Ngôn Âm che đi gió tuyết, "trong linh vực băng tuyết cứ cách hai canh giờ sẽ có gió tuyết một lần, chờ nó đi qua là được."
Ngôn Âm nghe Mặc Liên nói cũng miễn cưỡng mở một mắt, thấy Mặc Liên nỗ lực giúp mình chắn gió trong lòng có chút băn khoăn, liền vận chuyển linh lực vung tay lên, xung quanh liền ngưng kết thành tường băng, đem các nàng vây bên trong, chặn lại phóng tuyết bên ngoài, chỉ nghe được tiếng gió thổi phần phật.
"Vậy là ổn rồi." Ngôn Âm thở ra một hơi, đặt mông ngồi trên tuyết, may mà nàng là băng hệ linh căn, còn có thể lợi dụng địa hình, nếu không thì chắc bị gió thổi cho chết đi sống lại rồi.
"Bây giờ chỉ chờ phong tuyết đi qua nữa thôi." Mặc Liên cũng theo Ngôn Âm ngồi xuống.
"Vừa rồi cám ơn ngươi giúp ta chắn gió tuyết." Ngôn Âm cười nói, có người vì mình lo nghĩ như vậy ngoại trừ Y Mặc ra thì Mặc Liên vẫn là thứ nhất.
Đột nhiên nhớ đến Y Mặc, Ngôn Âm liền sửng sốt, từ sau khi xuống núi, nàng luôn cố ý không muốn nghĩ đến Y Mặc, nhưng mà không biết vì sao lúc này lại nghĩ đến, nghĩ đến thì lại không thể ngăn lại được.
Y Mặc hiện tại đang làm gì a? ta rời đi không cáo biệt, nàng biết được sẽ phản ứng gì a? Y Mặc có nhớ ta hay không?
Làm sao mà nghĩ đến ta a, nàng chắc đạng cùng đại sư huynh hạnh phúc rồi a, sao còn thời gian nhớ đến ta....
"Haiz..." Ngôn Âm lại phiền muộn thở dài, nàng thực sự không biết cách đối diện với chuyện tình cảm.
"Sao vậy?" Mặc Liên nghe tiếng Ngôn Âm thở dài thì hỏi.
"Không có gì, chỉ là cảm thấy gió tuyết lớn như vậy cũng không biết khi nào thì dừng, nếu nó vẫn không ngừng thì chúng ta sẽ vẫn bị vây ở chỗ này a." Ngôn Âm lắc đầu, nàng không thể nói suy nghĩ của mình về Y Mặc cho Mặc Liên được a, chuyện như vậy nàng không thể nói được, xấu hổ lắm a.
"Cũng không lâu lắm đâu, chúng ta tạm thời cứ chờ trước đi a." Mặc Liên phủi phủi một thân tuyết khi nãy.
Ngôn Âm gật đầu, ngẩng đầu nhìn tuyết bay trên bầu trời, yên tĩnh chờ phóng tuyết dừng lại.
Hai người đối lập nhau đều trầm mặc chờ phong tuyết kết thức, ai cũng không nói gì Ngôn Âm yên tĩnh dựa vào vách băng sau lưng không biết đang nghĩ, còn Mặc Liên thì cứ lén ngắm Ngôn Âm, nàng cảm thấy hai người ở chung như vậy thực sự rất tốt.
Cùng lúc đó, Tử Linh và Phong Khê cầm linh ngọc bài của Ngôn Âm cũng đã đến được chân núi Ngũ Dương.
Vừa lên núi các nàng liền bị đệ tử phái Thiếu Dương canh giữ dưới chân núi chặn lại, khi Tử Linh xuất linh ngọc bài của Ngôn Âm ra thì mới cung kính dẫn đường cho các nàng, mang theo các nàng đến chỗ chương môn ở núi Thái Dương, đúng lúc đụng phải Y Mặc đang luyện kiếm.
"Y sư muội." đệ tử trông núi hô Y Mặc một tiếng.
Y Mặc nghe thấy có người gọi mình liền dừng lại, xoay người nhìn, liền thấy đệ tử trông núi, phía sau hắn còn có hai nữ tử.
"Sư huynh, có chuyện không?" Y Mặc lễ phép thu kiếm hỏi.
"Ta đến tìm chưởng môn, sau ta có hai vị cô nương này muốn gặp chưởng môn." đệ tử canh núi ngón tay chỉ Tử Linh Phong Khê sau người nói.
"Sư tôn không có ở đây, hắn vừa ly khai Tiên Duyên điện." Y Mặc nhìn Tử Linh và Phong Khê sau lưng đệ tử canh núi một chút, "Hai vị này là...."
"Các nàng hình như biết Ngôn sư muội, trong tay có linh ngọc bài của Ngôn sư muội cùng thư tín gửi cho chưởng môn, là Ngôn sư muội chỉ các nàng đến, nên ta muốn dẫn các nàng đi gặp chưởng môn." đệ tử giữ núi nói sự thật.
"A Âm?" nghe được Ngôn Âm, Y Mặc liền ngưng lại sau đó liền nhìn thêm Tử Linh và Phong Khê vài cái rồi mở miệng nói với các nàng, "các ngươi biết Ngôn Âm?"
"Biết, chúng ta quen biết nàng khi ở kinh thành." Tử Linh gật đầu.
"Sư huynh ngươi về trước đi, hai vị cô nương này để ta đưa đi gặp sư tôn." Y Mặc mâu quang lóe lên, sau đó cười với đệ tử giữ núi nói.
Đệ tử giữ núi liền rời đi, Y Mặc là đệ tử của chưởng môn, giao hai người này cho nàng dĩ nhiên là tốt nhất rồi.
"Nghe sư huynh nói, các ngươi có ngọc linh bài của Ngôn Âm?" đệ tử giữ núi vừa đi, Y Mặc liền vào thẳng vấn để mở miệng hỏi.
"Đúng vậy, là nàng cho chúng ta." Tử Linh quay đầu nhìn thoáng qua Phong Khê, ý bảo Phong Khê đem linh ngọc bài cho Y Mặc xem.
Phong Khê hiểu ý, lấy linh ngọc bài Ngôn Âm đưa từ trong ngực ra đưa cho Y Mặc.
Y Mặc tiếp nhận linh ngọc bài cẩn thận nhìn, xác nhận đây là linh ngọc bài Ngôn Âm nàng liền đưa mắt nhìn Tử Linh và Phong Khê lần nữa.
"Ta tên Y Mặc, là đệ tử đồng kỳ với A Âm, ta cùng A Âm đều là đệ tử của sư tôn chính là chưởng môn Chung Ly Quyền phái Thiếu Dương, bất quá sư tôn vừa rời Tiên Duyên điện cùng các trưởng lão khác đi thương nghị, tạm thời không tiện quấy rối, các ngươi nếu có chuyện gì thì cứ nói với ta."
Tử Linh cùng Phong Khê liếc nhau, gật đầu đem mọi chuyện nói hết cho Y Mặc, từ lần đầu nhìn thấy Y Mặc, Tử Linh không hiểu vì sao liền cảm thấy người này đáng tin thực sự.
"... là như vậy." sau khi Tử Linh nói xong liền im lặng nhìn Y Mặc, chờ Y Mặc phản ứng.
Y Mặc nghe xong, ngón trỏ nhẹ nhàng ma sát linh ngọc bài của Ngôn Âm trên tay, sau đó mở miệng nói: "Nói vậy thì hiện tại A Âm đã ly khai kinh thành... ít nhất... cũng đã hai tháng, đúng không?"
"Đúng vậy, nàng ly khai kinh thành cùng ngày với chúng ta." Phong Khê gật đầu nói.
"Ta biết rồi." đáy mắt Y Mặc hiện lên tâm tình không rõ, nhìn linh ngọc bài trong tay, hồi phục lại mở miệng nói, "tình huống của các ngươi ta đã hiểu rồi, nếu A Âm để các ngươi đến đây, ta cũng không thể đem các ngươi chặn ngoài cửa được, trong lúc chờ sư tôn về các ngươi trước hết đến Mặc Âm Các chờ đi."
Tử Linh cùng Phong Khê đáp ứng lời mời của Y Mặc, dưới sự hướng dẫn của Y Mặc vào đại sảnh Mặc Âm Các ngồi xuống, Y Mặc còn cẩn thận pha trà cho hai người.
Ba người ngồi trong đại sảnh hàn huyên, nhưng hơn phân nửa đều nói về Ngôn Âm, thứ nhất Tử Linh cùng Phong Khê vì Ngôn Âm mới đến đây, thứ hai Y Mặc cũng là một mực hữu ý vô ý nhắc đến Ngôn Âm.
Khẽ nhấp chút trà, nhìn hai người nở nụ cười hữu hảo, ánh mắt Y Mặc tối sầm lại.
A Âm, nếu ngươi không về, ta nghĩ là nhịn không được chạy đi tìm ngươi a, đến lúc tìm được ngươi rồi, ta nhất định không tha cho ngươi a.