Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Phóng cẩu lương
Gần đây đệ tử phái Thiếu Dương đang thảo luận hai chuyện.
Chuyện thứ nhất: gần đây Y sư muội trở nên càng nhu hòa động lòng người, mỗi ngày đều có thể thấy nụ cười ôn nhu mê người trên mặt nàng.
Chuyện thứ hai: gần đây Ngôn sư muội nét mặt luôn tươi cười như hoa, thấy ai cũng chào hỏi.
Các đệ tử đối với hai sự kiện này luôn suy đoán đủ kiểu, nhưng bọn họ sao biết được hai người này đang bị tình yêu làm cho tâm tình vui sướng dễ chịu.
Hôm nay Thiên Nhất phụng mệnh đại trưởng lão sư tôn nhà mình Nhu Thanh đến tìm Ngôn Âm, nhưng hắn vừa bước vào Mặc Âm Các, liền nhìn thấy Ngôn Âm cùng Y Mặc ngồi trong sân nị oai với nhau.
Y Mặc cầm một miếng bánh ngọt đưa tới miệng Ngôn Âm, Ngôn Âm cười híp mắt mở miệng ăn hết.
"Ăn ngon không?" Y Mặc hỏi.
"Ăn ngon." Ngôn Âm híp mắt, dáng vẻ hưởng thụ đồ ăn ngon.
"Vậy ta cũng muốn nếm thử." nói xong, Y Mặc liền khuynh thân tiến đến, hôn lên một Ngôn Âm.
Thiên Nhất đứng ngoài cửa Mặc Âm Các nhìn thấy toàn bộ quá trình khóe môi giật giật một cái, lập tức liền xoay người đưa tay lên che hai mắt.
Phi lễ chớ nhìn! phi lễ chớ nhìn!
Thiên Nhất đáng thương cứ như vậy thình lình bị uy cẩu lương, qua đi còn phải làm như cái gì cũng không thấy được.
"Ai nha ~ đó không phải Thiên Nhất sao?" nị oai xong Ngôn Âm rốt cuộc cũng phát hiện Thiên Nhất đứng ở cửa.
"Khụ khụ, sư tôn nói ta qua gọi ngươi đi một chuyến." Thiên Nhất ho hai tiếng xấu hổ, mặt than nói.
"Đại trưởng lão? nàng tìm ta làm gì?" Ngôn Âm nghiêng đầu, nàng nhớ gần đây không có gặp Nhu Thanh, sao lại đột nhiên tìm mình.
"Sư tôn nói băng linh đan đã luyện chế thành công, nhưng lại luyện nhiều hơn một viên, cho nên gọi ngươi qua một chuyến." Thiên Nhất nói.
"Như vậy a.... ta sẽ theo ngươi qua một chuyến." Ngôn Âm gật đầu, mấy ngày trước nàng có đem băng linh thảo hái về đưa cho Nhu Thanh, không ngờ nhanh như vậy đã luyện chế xong băng linh đan rồi.
"Y Mặc, ta theo Thiên Nhất đến chỗ đại trưởng lão." Ngôn Âm đứng dậy nói với Y Mặc.
"Ân, nhớ về nhanh một chút." Y Mặc cũng đứng dậy, đưa tay xoa đầu Ngôn Âm, ôn nhu nói.
"Ta biết rồi." Ngôn Âm cười đáp, kể tử khi cùng Y Mặc một chỗ, nàng cảm thấy cả thế giới đều trở nên tốt đẹp hơn.
Qủa nhiên không hổ là tình yêu cuồng nhiệt trong người.
Đưa mắt nhìn Ngôn Âm cùng Thiên Nhất sau khi rời đi, Y Mặc đưa tay lên sờ môi mình, trên mặt còn giữ lại mùi vị nụ hôn khi nãy.
Ân, A Âm quả thật cực kỳ ngon miệng, tìm cơ hội đem nàng ăn sạch sẽ mới được.
Nghĩ như vậy, nụ cười trên khóe miệng Y Mặc càng thêm thâm thúy, cùng lúc đó Ngôn Âm đi theo Thiên Nhất đến núi Hằng Dương chỗ đại trưởng lão đột nhiên cảm thấy sau lưng chợt ớn lạnh, nàng không hiểu đưa tay sờ sờ cái ót.
Kỳ quái, khí trời không có lạnh a....
Thiên Nhất quay đầu nhìn thoáng qua Ngôn Âm, do dự hồi lâu vẫn mở miệng. "Ngôn Âm, ngươi và Y sư muội..."
Ngôn Âm nhìn thấy Thiên Nhất bộ dạng đắn đo muốn nói lại thôi, trong lòng cũng hiểu Thiên Nhất muốn hỏi cái gì, huống hồ nàng cũng không muốn gạt Thiên Nhất.
"Ta cùng Y Mặc ở chung với nhau."
"... ân." tuy trong lòng sớm có chuẩn bị, nhưng sau khi biết sự thật Thiên Nhất cũng không khỏi ngẩn người, sau đó bình thản gật đầu lên tiếng, không nói gì thêm cứ vậy bình thản biểu đạt sự tán thành của mình.
Mặc hắn thích Y Mặc, nhưng trong lòng Y Mặc không có hắn, hắn là người hiểu chuyện, cũng không cưỡng cầu điều gì.
Thích để trong lòng là được, thích là cũng là thành toàn, thành toàn cho hạnh phúc của nàng là tốt rồi, thích cũng là một kiểu bảo vệ, im lặng ở sau lưng che chở là được.
Hắn đột nhiên hiểu được Trương Trí Hằng vì sao làm mọi thứ vì Ngôn Âm.
Kỳ thực, hắn cùng Trương Trí Hằng đều là một loại người, yêu không được, nên chỉ có thể im lăng thủ hộ.
Khác nhau chính là, Trương Trí Hằng còn được theo đuổi, còn hắn đến cơ hội theo đuổi cũng không có.
Khi hai người đến núi Hằng Dương chỗ của đại trưởng lão, Nhu Thanh đã đứng đó chờ bọn họ, khi nhìn thấy kiếm bọn họ bay đến liền xoay người đi vào nhà.
"Hai người các ngươi cùng đi theo ta."
Ngôn Âm thu hồi Thanh Hàn kiếm, nghi ngờ cùng Thiên Nhất liếc nhau một cái, sau đó cùng nhau đi vào trong.
Mặc dù không biết Nhu Thanh muốn làm gì, nhưng tóm lại cũng không hại mình.
Theo Nhu Thanh vào một căn phòng, Ngôn Âm nhìn thoáng qua căn phòng, phát hiện nhiệt độ chỗ này rất thấp, chung quanh vách tường đều dùng linh thạch thuộc tính băng hệ, ngay cả sàn nhà đều là hàn ngọc xếp thành, trong phòng không có cửa sổ, tất cả ánh sáng trong phòng đều do dạ minh châu khảm trên tường chiếu sáng, mỗi dạ minh châu đều ta bằng nắm đấm, mà trong phòng lại có hơn viên, nói đơn giản thì đây là chỗ trang bị của nhà giàu.
"Thiên Nhất, ta phát hiện sư tôn là người có rất nhiều tiền a." Ngôn Âm chọc khuỷu tay Thiên Nhất bên cạnh nhỏ giọng nói.
Thiên Nhất quay đầu nhìn thoáng qua Ngôn Âm, sau đó lại vòng về.
Đang lúc Ngôn Âm nghĩ Thiên Nhất không để ý đến mình, thì trong đầu vang lên tiếng của Thiên Nhất.
[Nữ nhân, luôn thích làm mấy thứ này.]
"Phốc!" Ngôn Âm nhịn không được cười thành tiếng, biết mình thất thố nàng vội bịt miệng mình, nhưng vì nén cười mà vai cũng run lên.
"Ngôn Âm ngươi đang cười cái gì?" nghe được động tĩnh, Nhu Thanh quay đầu hồ nghi nhìn thoáng qua Ngôn Âm nén cười, Thiên Nhất mặt than, hai tiểu gia hỏa này đang làm trò gì vậy?
"Không có, không có gì!" Ngôn Âm vội khoát tay áo, cái này không thể để Nhu Thanh biết được, nếu biết thì sẽ bị phạt a.
Nhu Thanh khó hiểu nhìn Ngôn Âm một chút rồi nhìn Thiên Nhất biểu tình quanh năm không có gì, sau đó vung tay áo lên phóng ra hai cái bình nhỏ đưa cho Ngôn Âm và Thiên Nhất.
"Đây là hai viên băng linh đan, hai người các ngươi mỗi người một viên."
"Đại trưởng lão, người đây là..." Ngôn Âm tiếp nhận cái bình nghi ngờ hỏi, nàng nhớ không phải băng linh đan này để cho Thiên Nhất đột phá Kim Đan kỳ dùng sao, sao lại cho nàng một viên.
"Băng linh thảo ngươi hái về phẩm chất rất tốt, còn khá nhiều, ta liền luyện thêm một viên, đúng lúc ngươi cũng đến Kim Đan hậu kỳ, vậy cùng Thiên Nhất đột phá đi."
Ngôn Âm thụ sủng nhược kinh, đại trưởng lão đặc biệt vì mình luyện thêm một viên a.
"Đa tạ đại trưởng lão."
"Không cần cảm tạ ta, cái này là việc nên làm." Nhu Thanh khoát tay áo, lập tức cười nói, "Thời gian cũng không còn sớm, ngươi cùng Thiên Nhất hôm nay dùng băng linh đan đột phá đi, căn phòng này được làm từ băng linh thạch, trợ giúp các ngươi đột phá, chút nữa các ngươi dùng băng linh đan thì ở chỗ này đả tọa minh tưởng tiêu hóa băng linh đan, ta ở bên ngoài hộ pháp cho các ngươi."
"Không nói nhiều nữa, các ngươi bắt đầu đi." nói xong, Nhu Thanh liền đi ra.
Ngôn Âm cùng Thiên Nhất liếc nhau, lập tức cùng mở bình, đổ băng linh đan màu xanh nhạt ra tay, một ngụm uống vào.
Băng Linh đan tan vào miệng, nháy máy liền hóa thành đống nước lạnh từ cổ họng trượt xuống.
Hai người liền khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu minh tưởng, vận chuyển linh lực của mình bắt đầu tiêu hóa linh lực cường đại của băng linh đan.
Ngôn Âm chỉ cảm thấy sau khi dùng băng linh đan nháy mắt liền có nguồn năng lượng khổng lồ truyền khắp người, may mà nàng đã đến Kim Đan hậu kỳ, nếu không.... sợ là sẽ bị cổ năng lượng này tạc bạo.
Nàng dùng linh lực của mình dẫn đạo cổ năng lượng này, đưa nó từng điểm hóa thành linh lực của mình, từ từ tăng lên tu vi, cuối cùng khi linh lực đến bình cảnh, nàng bắt đầu tụ nhiều linh lực hơn, từng lần đánh thẳng vào bình cảnh đó, khi nàng trùng kích đến lần thứ , thì bình cảnh rốt cuộc cũng thả lỏng, nàng biết cơ hội đã đến.
Một hơi đem toàn bộ năng lượng băng linh đan chuyển hóa tụ lại, sau khi tích đủ linh lực rồi, nàng âm thầm đếm ba cái trong lòng, tiếp đó khống chế linh lực tiến hành lần trùng kích cuối cùng, lần này trùng kích vô cùng thành công, không chút huyền niệm liền đột phá thành công đạt đến Nguyên Anh sơ kỳ.
Đang lúc Ngôn Âm dự định thả lỏng, kết thúc minh tưởng thì trong đầu vang lên âm thanh Tuyết nữ.
[ Đừng dừng lại, tiếp tục minh tưởng, cơ hội khó có được, bản vương giúp ngươi một tay, để ngươi lên cao hơn một tầng.]
Ngôn Âm cũng bị âm thanh Tuyết nữ đột nhiên xuất hiện làm hoảng sợ, bất quá nghe xong thì cũng liền trấn định lại, dựa theo lời Tuyết nữ nói liền tiếp tục chuyên tâm minh tưởng.
Rất nhanh nàng liền cảm giác được có một cổ linh lực bá đạo không thuộc về mình đang tiến nhập vào cơ thể, du tẩu một vòng trong gân mạch rồi đến đan điền, xoay quanh đan điền, chậm rãi sáp nhập vào đan điền, hóa thành linh lực của mình, nàng có thể cảm giác rõ ràng tu vi của mình đang tăng lên từng điểm.
Cuối cùng, tu vi của nàng dừng trong Nguyên Anh Kỳ, thiếu một chút là đến Nguyên Anh hậu kỳ. Đây là lần đột phá khá thành công.
Khi Ngôn Âm mở mắt ra, nàng phát hiện Thiên Nhất đối diện đã đứng dậy, hình như là chờ nàng kết thúc.
Thiên Nhất thấy Ngôn Âm kết thúc, liền đưa tay kéo Ngôn Âm đứng dậy, sau khi Ngôn Âm đứng dậy hắn không khỏi nhìn thêm một cái, lập tức nhìn Ngôn Âm phóng ra nụ cười nhạt nhẽo: "chúc mừng ngươi, cái sau vượt cái trước rồi."
Nghe vậy, Ngôn Âm sửng sốt, sau đó liền hiểu rõ, Thiên Nhất đây là nói tu vi mình đã cao hơn hắn.
"Đa tạ, ta cũng chúc mừng ngươi đột phá thành công." Ngôn Âm cười trả lời.
Thiên Nhất gật đầu, xem như tiếp nhận, hắn đối với tu vi Ngôn Âm vượt qua mình cũng không thấy có gì đố kị, ngược lại trong lòng vui vẻ vì Ngôn Âm, hắn biết Ngôn Âm không phải vật trong ao, vượt qua hắn cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Khi hai người ra khỏi phòng liền thấy được Nhu Thanh đứng ngoài cửa, nàng cầm hai khối linh bài màu đỏ, trên linh bài khắc một chữ Dương.
"Chúc mừng các ngươi chính thức trở thành người tu tiên có thể tự mình lo việc." thấy hai người đi ra, Nhu Thanh đem linh bài đỏ cho bọn họ.
Linh bài đỏ này chỉ có đệ tử Nguyên Anh kỳ mới có, điều này đại biểu sự khẳng định cùng thừa nhận của phái Thiếu Dương đối với đệ tử này, cũng là đại biểu cho thực lực.
Trong tu tiên giới, người tu tiên khi đạt được Nguyên Anh kỳ thì mới chân chính bước vào giới cường giả, chỉ có người tu tiên Nguyên Anh Kỳ mới có thể một mình phụ trách người tu tiên cấp dưới.
"Đa tạ đại trưởng lão."
"Đa tạ sư tôn."
Ngon Âm cùng Thiên Nhất tiếp nhận linh bài đỏ cùng hướng về Nhu Thanh tạ lễ, nếu không phải Nhu Thanh vì hai người họ luyện chế băng linh đan thì bọn họ cũng không thể nhanh như vậy mà đột phá đến Nguyên Anh Kỳ được.
"Không cần khách khí, nhìn thấy các ngươi cường đại lên, ta cũng cảm thấy rất vui mừng." Nhu Thanh cười nói.
"Ngôn Âm ngươi cũng nhanh quay về đi, lần này đột phá cũng hết ngày, nếu ngươi không về thì cái người nào đó lại nổi nóng mất thôi." Nhu Thanh có ý nói riêng, còn là ai trong lời nói thì để Ngôn Âm tự hiểu, nàng đối với người kia cũng là bất đắc dĩ, Ngôn Âm ở đây chưa được hai người thì người kia lại chạy đến, mấy ngày qua cứ chạy đi chạy về hướng mình đòi người, tựa như mình là kẻ bắt cóc Ngôn Âm không bằng.
Ai nha ~ chuyện của tuổi trẻ ta quản không nổi a ~
Ngôn Âm vừa nghe mình đây hết ngày, liền vội vàng hướng Nhu Thanh và Thiên Nhất cáo từ, ngự kiếm bay về núi Thái Dương, trước lúc đi nàng đáp ứng Y Mặc là về sớm rồi, nào ngờ lại đột phá hết ngày a.
Vội vội vàng vàng chạy về Mặc Âm Các đi tới phòng Y Mặc, vừa chuẩn bị gõ cửa, thì người bên trong gõ cửa trước rồi, là Y Mặc.
Ngôn Âm sửng sốt, vừa rồi định nói chuyện trước lại bị Y Mặc kéo vào trong, đè lên cửa, ấn lên một nụ hôn cực kỳ bá đạo, đến khi thở không nổi.
"Ngươi về muộn, đây là hình phạt." Y Mặc cắn nhẹ trên cổ Ngôn Âm, để lại dấu hôn màu đỏ mập mờ.
Ngôn Âm đỏ mặt, nhưng không phản bác, đúng là do mình về trễ.
"Xin lỗi, tu vi đột phá nên mất chút thời gian.''
"Cho nên ta phải phạt ngươi."
"Ân, cam nguyện lãnh phạt." Ngôn Âm cười cười, chủ động đưa hai tay lên ôm cổ Y Mặc, hơi nhón chân lên, ngẩng đầu hôn Y Mặc.
Đây là lần đầu tiên nàng chủ động Y Mặc, nếu như không tính lần say rượu cưỡng hôn đó.
Đối với Ngôn Âm chủ động Y Mặc cũng không phản kháng, nhanh chóng cướp quyền chủ động, nhiệt liệt đáp lại, si tình triền miên.
Bên này hai người hôn nhau say sưa, bên kia Tử Linh cùng Phong Khê cũng vừa làm xong việc quay về núi Thái Dương vừa vào cửa Mặc Âm Các đến hành lang đã nhìn thấy hai người kia âu yếm nhau, cước bộ liền dừng lại.
"Tử Linh tỷ, chúng ta đến không đúng lúc rồi sao?" khóe miệng Phong Khê giật một cái, hai cái người này giữa thanh thiên bạch nhật mà cũng nị oai cho được, chúng ta bất quá chỉ xuống núi có một chuyến, trở về thì hai người còn tốt hơn....
"Đúng vậy, chính là không đúng lúc...." Tử Linh che mặt, sau đó xoay người kéo Phong Khê ly khai, "mau đi thôi a."
quay về bị trúng đạn, tim hảo đau
quay về bị tấp một miệng đầy lương cẩu
quay về liền thấy Các chủ cùng Các chủ phu nhân thân mật, tâm trạng đau khổ, không còn cảm giác yêu
FA tổn thương ngàn lần