Lý Tuyết đã suy nghĩ kế hoạch này rất lâu, nhưng khổ nỗi cho tới nay Kiều Khê không có chút hảo cảm nào với Sở Phong, bất đắc dĩ cô ta mới đem kế hoạch này đẩy lên trước.
Hiện tại xảy ra chuyện lớn như vậy, cô ta muốn nhìn xem Kiều Khê giải thích như thế nào.
Chuyện của Tô Thiển Mạt và Lâm Hải Phong, lão sư vẫn còn nhớ đâu! Lần này Kiều Khê đụng phải chỉ sợ là sẽ không có trái ngon để ăn.
Huống chi chứng cớ rõ ràng như vậy, Kiều Khê lần này nhất định chết chắc rồi.
"Thiển Mạt, cậu biết chuyện gì không?" Lạc Y quay đầu, nghi hoặc dò hỏi Tô Thiển Mạt.
"A, cái này hình như là trên bảng thông báo của trường có dán một phong thư tình, thư tình này có quan hệ gì với cậu sao?"
Tô Thiển Mạt buồn cười nhìn Lý Tuyết, cái người này a! Có đôi khi quá thông minh, ngược lại không tốt, rất nhiều chuyện luôn có sơ hở.
Một chiêu cờ sai sẽ biến khéo thành vụng.
"Cậu đang nói gì? Thư tình gì cơ? Đừng đùa, không có khả năng mình sẽ làm vậy đâu!"
Lạc Y hỏi lại, vẻ mặt không thể tin tưởng mở to mắt nhìn Lý Tuyết.
"Kiều Khê, nếu không mình và cậu đi cùng nhau, đi tìm lão sư nhận sai, nói không chừng sẽ được xử lý nhẹ hơn."
Lý Tuyết đánh gãy lời Lạc Y, chủ động đề nghị, cô ta là cảm thấy chuyện này không thể bị kéo xuống.
"Uy, Lý Tuyết có phải cậu có bệnh hay không? Kiều Khê đã nói cùng cậu ấy không có quan hệ, cậu còn lôi kéo làm cái gì? Hay là cậu lại hy vọng thư tình kia là Kiều Khê viết? Hay là cậu muốn nhìn Kiều Khê bị phạt?"
Tô Thiển Mạt nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Lý Tuyết, lần này cô nàng nhất định phải giáo huấn Lý Tuyết cho tốt, để xem, về sau cô ta còn dám kiếm chuyện hãm hại không.
"Mình..
Mình cũng là vì muốn tốt cho Kiều Khê.."
Lý Tuyết âm thầm hung hăng véo mình một chút, nước mắt cầm lòng không đâu chảy ra, ủy khuất nhìn Kiều Khê.
"Đúng vậy, Lý Tuyết cũng là có lòng tốt."
"Ai biết có phải hay không là Kiều Khê viết, có gan làm lại không có gan thừa nhận."
"Thật là không biết xấu hổ, thế nhưng viết thư tình cho giáo thảo, còn bị cự tuyệt trước mắt mọi người."
Tiếng nghị luận truyền đến tai Lý Tuyết, cô ta chính là muốn kết quả này, muốn nhìn thấy Kiều Khê bị người chỉ trích chửi rủa.
Tô Thiển Mạt hung hăng đập bàn "Bang" một tiếng, ánh mắt bất thiện đảo qua mọi người.
Cô nàng đẩy Lý Tuyết sang một bên, đi đến trước mặt một nam sinh đeo kính.
"Cậu! Đem lời vừa mới nói lặp lại lần nữa!"
Tô Thiển Mạt rống giận, mẹ nó, cũng dám bôi nhọ Kiều Khê nhà cô nàng, quá đáng!
"..." Nam sinh kia không nói chuyện, đứng ở tại chỗ nhìn Tô Thiển Mạt.
"Như thế nào không nói? Cậu có tận mắt nhìn thấy không? Không thì có tư cách gì ở đây nói nhảm!"
Tô Thiển Mạt thanh âm rất lớn, giống như là sư tử bùng nổ, quanh thân tản ra khí thế làm người không dám tới gần.
Nhìn Tô Thiển Mạt vì mình xuất đầu, Lạc Y lần đầu tiên cảm giác được có bạn bè thật tốt, là bạn tốt mà vì mình cái gì cũng không màng.
"..." Mọi người im lặng không nói, chính xác là bọn họ cái gì cũng không nhìn thấy.
Lý Tuyết đột nhiên sững sờ, có cảm giác không tốt.
Tô Thiển Mạt cùng Kiều Khê căn bản là không có cãi nhau, cảm tình của hai người này tựa hồ so với trước kia càng tốt hơn.
Lại nhớ tới vừa rồi cô ta nói với Kiều Khê việc bảng thông báo của trường học, Kiều Khê căn bản là không phải không biết giống như cô biểu hiện ra.
Nhất định Kiều Khê đã sớm biết, nếu không sẽ không có khả năng trấn định như vậy.
Kiều Khê cùng Tô Thiển Mạt nói chuyện, rõ ràng chính là ở kẻ xướng người họa, nói cho cô ta nghe.
Hiện tại xem ra, thậm chí rất có thể tất cả đều là âm mưu..