Một thời gian ngắn sau đó, Cố Thịnh Nhân luyện kiếm trong trường luyện kiếm, tin tức bên ngoài cũng được truyền tới.
Trước đó không lâu, ở đại thế giới Thiên Lan có một người thanh danh lừng lẫy là Băng Tâm kiếm hoàng, lại chính là sư thúc tổ của họ.
Cố Thịnh Nhân cảm nhận rõ ràng các đệ tử ở luận kiếm đường càng ngày càng nhiều, hơn nữa những đệ tử kia nhìn nàng với thái độ sùng bái.
Huyền Kha cũng không biết vì sao, mỗi ngày sau khi nàng giảng kiếm đạo xong sau đó đến luận kiếm đường để đón nàng về Lăng Vân Phong.
Cho đến một ngày, hệ thống đột nhiên truyền tin cho Cố Thịnh Nhân: Bạch Hinh nhã đã yêu Tẩy Lưu Phong, hiện đã xuất hiện ở Tây Phượng cốc trong nam vực của đại thế giới Thiên Lan.
Cố Thịnh Nhân đã biết nội dung nguyên tác nên đương nhiên biết, Tây Phương cốc này là ngọn núi lửa đang hoạt động, Bạch Hinh Nhã đã trúng hỏa độc ở đó.
Hiện giờ Bạch Hinh Nhã đang ở trên núi suy ngẫm về sai lầm của mình, làm sao có thể chạy tới Tây Phượng cốc?
Không đợi Cố Thịnh Nhân hỏi, cô đã nhận được mệnh lệnh của hệ thống: “Muốn ta đến Tây Phượng cốc ngăn cản Bạch Hinh Nhã lấy được hỏa nhãn lưu tương?” Cố Thịnh Nhân hỏi.
Nói thật, từ khi Cố Thịnh Nhân bắt đầu nhiệm vụ, hệ thống gần như chưa bao giờ yêu cầu cô làm nhiệm vụ gì quá nặng nề, nhưng đột nhiên lại ra lệnh, khiến cô cảm thấy hơi lạ.
Hệ thống không chú ý tới thấp thỏm trong lòng Cố Thịnh Nhân, nói rất quy củ: “Công hiệu của hỏa nhãn lưu tương là tẩy tủy, luyện tâm kiếm, mục đích của Bạch Hinh Nhã là mượn sức hỏa nhãn lưu tương để tăng tư chất cho mình. Hệ thống dã kiểm tra sự ác cảm của Bạch Hinh Nhã với đối thủ đã tăng %, bây giờ trạng thái với túc chủ: thù hằn. Có khả năng rất lớn sẽ trở thành một uy hiếp lớn.”
“Hệ thống có trách nhiệm loại bỏ những nguy hiểm cho túc chủ, cho nên túc chủ phải ngăn Bạch Hinh Nhã lấy hỏa nhãn lưu tương.”
Cố Thịnh Nhân gật đầu, đột nhiên hỏi: “Ta tự hỏi cũng không hề đắc tội với Bạch Hinh Nhã, ta sao nàng ta lại thù ta?”
Hệ thống: “Đang kiểm tra… Kiểm tra thất bại… Lòng người quá phức tạp, hệ thống không thể phân tích được số liệu thay đổi trong lòng Bạch Hinh Nhã.”
Cố Thịnh Nhân: sự nghiêm trang trong câu trả lời khiến cô cảm thấy rất buồn cười.
Đã có nhiệm vụ, đương nhiên Cố Thịnh Nhân phải đi hoàn thành, nàng đến chỗ ở của Huyền Kha, nói ra ý định của mình.
“Muội muốn đến Tây Phượng cốc?” Huyền Khà nhíu mày: “Nơi đó quanh năm nóng bức, cỏ cây không sống nổi, có gì đáng để xem chứ? Khoảng thời gian này ta đã ngộ ra một vài điều, đang muốn bế quan suy ngẫm, hay là chờ một thời gian nữa, ta đi cùng muội?”
Trong lòng Cố Thịnh Nhân tự nhủ chờ được hắn xuất quan, thì hỏa nhãn lưu tương đã nằm trong tay Bạch Hinh Nhã rồi.
Nàng lắc đầu: “Sư huynh, ta chỉ buồn chán nên ra ngoài một chút thôi, huynh yên tâm đi, lần này ta đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì cả, tốt xấu gì kiếm tu của ta cũng đã đạt cảnh giới kiếm hoàng, có thể tự bảo vệ mình.”
Huyền Kha không còn cách nào, chỉ có thể nói: “Vậy muội phải chú ý an toàn nhé, có chuyện gì phải liên lạc với ta ngay.”
Cố Thịnh Nhân gật đầu. Nàng đang muốn rời đi, Huyền Kha lại bất ngờ gọi nàng lại. Nhìn thấy sư muội nhìn mình đầy vẻ nghi ngờ, Huyền Kha đột nhiên cảm thấy da mặt mình nóng bừng: “Sư muội, kinh nghiệm sống của muội chưa nhiều, ra ngoài đừng để bị người khác lừa nhé, đặc biệt là huynh nghe nói có rất nhiều nam nhân thường dùng những lời hoa mỹ để lừa gạt những nữ nhân có dung mạo xinh đẹp.”
Cố Thịnh nhân nghe nói như vậy, gương mặt không còn cẳng thẳng, bât cười thành tiếng: “Biết rồi sư huynh, huynh yên tâm đi, những người không bằng sư huynh, muội sẽ không thèm nhìn tới.”