Tẩy Lưu Phong nhìn hai vị kiếm tôn đang ngã nhào xuống đất không biết sống chết, sắc mặt tái nhợt. Hắn ta không thể ngờ rằng, kiếm phái Tinh La lại bá đạo như vậy, chẳng những không có chứng cớ gì lại dám ra tay đả thương người.
Hắn ta lớn tiếng: “Các hạ đây là muốn tuyên chiến với Tẩy Thiên các ta sao?”
Tinh Nguyệt chân nhân vốn định thêm một kiếm nữa, lại bị Tinh Vân chân nhân ngăn lại.
“Đưa hai người này về môn phái, chờ giáo chưởng chân nhân định đoạt.” Tinh Vân chân nhân lên tiếng, nhìn thấy hai người nằm trên đất tựa như hai xác chết.
Huyền Kha trở về Tinh La kiếm phái, nghe được tin tức từ của Tinh La chân nhân còn đang ở lại động phủ. Hắn vừa định tới Tẩy Thiên các thì cảm nhận được một hơi thở quen thuộc.
Là sư muội!
Cơ thể hắn khẽ ánh lên rồi lại biến mất không thấy gì.
Triệu Hỉ Minh ôm người trong lòng, chạy suốt dọc đường, nhìn thấy sơn môn của Tinh La kiếm phái trước mặt cuối cùng cũng thở phào nhẽ nhõm.
Một áp lực khổng lồ đè nặng xuống, suýt nữa khiến hắn ta quỳ xuống đất, nhưng cũng may ngay sau đó, áp lực đó biến mất, mà người trong ngực hắn ta cũng không còn. Đè nén cảm xúc mất mát, Triệu Hỉ Minh chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng chợt lóe sáng rồi biến mất.
Tay Huyền Kha ôm Cố Thịnh Nhân đều run rẩy. Sư muội trong lòng hắn, hít thở vô cùng yếu ớt, sắc mặt nhợt nhạt, trong suốt, giống như một giây sau sẽ tan biến vậy.
Tinh La chân nhân đã biết tin Cố Thịnh Nhân đã được cứu, ngay lập tức báo tin bảo đám người Tinh Nguyệt chân nhân trở về môn phái. Ông ta lập tức tới Lăng Vân Phong nhưng lại bị Huyền Kha khắc chế chắn ở bên ngoài.
Một lần như vậy, chính là nửa tháng. Nửa tháng sau, Huyền Kha đi ra. Tinh La chân nhân cho rằng mình thấy Lăng Tiêu tôn giả. Huyền Kha lạnh lùng nói với Tinh La chân nhân: "Chăm sóc sư muội của ta thật cẩn thận.”
Tinh La chân nhân: “Sư thúc tổ, người muốn đi đâu?”
Huyền Kha đằng đằng sát khí: “Món nợ của sư muội với Tẩy Thiên các, cũng phải tính toán cho xong.”
Không đến hai ngày, tin tức Lăng Vân tôn giả của Tinh La kiếm phái một người một kiếm huyết tẩy toàn bộ Tẩy Thiên các đã lan truyền khắp đại thế giới Thiên Lan. Từ nay về sau, trong thế giới này không còn Tẩy Thiên các.
Tẩy Lưu Phong bị nhốt trong thủy lao của kiếm phái Tinh La “vô tình” nghe được tin tức này.
“Không thể nào! Việc này ta giấu phụ thân ta! Tinh La kiếm phái không thể làm như vậy.” Hắn ta không thể ngờ được.
Đệ tử canh giữ của Tinh La kiếm phái vô cùng tức giận nhìn hắn ta: “Là thật hay giả, chỉ cần ra ngoài là ngươi sẽ biết, cả đại thế giới Thiên Lan đều lan truyền tin này, từ nay trở đi sẽ không còn Tẩy Thiên các nữa. Ồ đúng rồi! Suýt nữa thì ta quên mất, ngươi lại dám làm hại thái sư thúc tổ, không có cơ hội để ra ngoài.”
Tẩy Thiên các bị lật đổ, hắn ta vốn còn hi vọng phụ thân của hắn ta sẽ nghĩ cách cứu hắn ta ra, không ngờ Tinh La kiếm phái lại làm việc tàn nhẫn như vậy. Cho tới bây giờ hắn ta không ngờ rằng, bản thân chỉ vì yêu thương một nữ tử, là một chuyện nhỏ bé không đáng nói lại chôn vùi cơ nghiệp mấy ngàn năm của Tẩy Thiên các và tính mạng của vô số đệ tử.
Đều là do Bạch Hinh Nhã, đều là lỗi của nàng ta!
Hắn ta nhìn thấy Bạch Nhã Hinh vẫn đang trốn trong một góc đau đớn giãy giụa, trong lòng chợt thất vô cùng căm thù. Nếu không phải vì nàng ta, hắn ta sẽ không có ý định với Băng Tâm kiếm hoàng, cũng sẽ không đắc tội với Tinh La kiếm phái. Nếu không phải tại nàng ta, bản thân hắn vẫn đang là thiếu chủ kiêu ngạo của Tẩy Thiên các, chứ không phải ở trong ngục tối mặc cho người khác chà đạp. Nếu không phải vì nàng ta, Tẩy Thiên các sẽ không bị lật đổ, phụ thân hắn ta cũng sẽ không phải chết...
Nếu không có nàng ta thì quá tốt…
Ánh mắt Tẩy Lưu Phong hiện lên vẻ điên cuồng.