Quả nhiên hôm sau, Cố Thịnh Nhân nhận được điện thoại của Tống Tây Tây: “A… Kha Kha cậu biết người mẫu thầy tìm cho mình là ai không? Ludwig! Ludwig Gardner đó! Đó chính là nam thần của mình! Anh ấy có thể trình diễn trang phục mình thiết kế, mình chết cũng không hối tiếc nữa rồi! A…”
Cố Thịnh Nhân kiên nhẫn chờ Tống Tây Tây giải tỏa cảm xúc rồi mới hỏi: “Đã quyết định rồi sao?”
Tống Tây Tây lấy lại bình tĩnh, cô ấy nói: “Vẫn chưa, chiều này anh ấy sẽ đến xem tác phẩm của mình, Kha Kha cậu cũng tới đây đi, nhân tiện thử luôn, xem xem có cần thay đổi chỗ nào không.”
Cố Thịnh Nhân gật đầu, gọi điện thoại cho quản lý: “Chị Trần, em định tham gia tuần lễ thời trang Thanh Hoa tổ chức vào tháng sau.”
Trần Dung ngạc nhiên vô cùng: “Em định quay lại giới người mẫu sao?”
Cố Thịnh Nhân lắc đầu: “Không phải ý đó, chỉ là lần này Tây Tây muốn tham gia tuần lễ thời trang, em đã đồng ý làm vedette của cậu ấy.”
Giọng của Trần Dung có vẻ hơi lo lắng: “Chị biết hai đứa là bạn tốt, nhưng dù Tống tiểu thư rất có tài, nhưng lại chưa từng tham gia rất nhiều sự kiện như vậy, lỡ như… em có suy nghĩ cho hình tượng của mình chưa?”
Đến lượt Nguyễn Kha Nghi, mọi cử động luôn phải phù hợp với thân phận của mình, bốn năm rồi cô không lên sàn catwalk, nếu lần này kết quả không tốt thì sẽ ảnh hưởng rất nhiều tới danh tiếng của cô.
Cố Thịnh Nhân biết Trần Dung suy nghĩ cho mình, khẽ cười: “Chị Trần, chị có biết người mẫu nam của Tây Tây là ai không, e rằng sẽ không nói như vậy nữa?”
Trần Dung tò mò: “Ồ, là ai thế?”
Cố Thịnh Nhân khẽ nói: “Ludwig Gardner.”
Trần Dung ở đầu dây bên kia trầm lặng vài giâu rồi sau đó thốt lên vô cùng xúc động: “Em nói là ai? Chị có nghe nhầm không, là Ludwig ư? Nam vương sàn catwalk Ludwig sao?
Cố Thịnh Nhân biết sẽ phản ứng như vậy, người này vô cùng nghiêm khắc và cố chấp này lại là là fan ruột của Ludwig.
Giọng nói nhẹ nhàng: “Ôi, chiều nay em phải đến thử đồ đấy, không biết có chụp ảnh rồi xin chữ ký được không nhỉ…”
Trần Dung cắt ngang lời cô: “Em đang ở nhà ư? Nửa tiếng nữa chị sẽ tới. Chuyện quan trọng như vậy người đại diện là chị sao có thể vắng mặt chứ?”
Cố Thịnh Nhân tắt điện thoại, done.
Cô biết, là Ludwig, chắc chắn Trần Dung sẽ không ngăn cản cô. Không chỉ bởi vì Trần Dung là fan của anh, mà người đàn ông này được gọi nam vương, thời trang mà anh khoác trên người chưa bao giờ khiến người khác thất vọng.
Buổi chiều, Cố Thịnh Nhân đến nhà Tống Tây Tây đúng theo lịch hẹn. Cô ấy đang nói chuyện với một ông lão tóc hoa râm.
“Kevin, đã lâu không gặp.” Cố Thịnh Nhân chào hỏi ông ta, người này là thầy của Tống Tây Tây, Tổng giám đốc thiết kế CRUU.
“Hi, Nguyễn.” Kevin cô cùng nhiệt tình ôm cô.
Hai nắm trước hai người đã từng hợp tác, lúc đó Kevin rất muốn Nguyễn Kha Nghi làm người mẫu riêng cho ông ta, nhưng không ngờ lại bị từ chối.
Nhưng, ông lão đáng yêu này vẫn luôn nhớ tới Nguyễn Kha Nghi.
“Giới người mẫu thiếu mất cô thật sự là rất ảm đạm, Nguyễn, nghe Tây Tây nói cô sẽ làm người mẫu cho nó?” Ánh mắt Kevin lấp lánh.
Cố Thịnh Nhân gật đầu.
“Great!” Kevin lớn tiếng khen: “Lần đầu tiên nhìn thấy bộ quần áo này tôi đã nghĩ tới cô.”
“Chỉ có cô mới có thể phù hợp với hình ảnh của nữ hoàng băng giá!”