Mellon ngồi ở hàng ghế khách mời, nhíu mày nhìn các người mẫu ở trên sàn.
Tuần lễ thời trang Thanh Hoa lần này nói thật ra là chất lượng không kém, nhưng không xuất hiện tác phẩm nào có thể lọt vào mắt người xem.
Những nhãn hiệu xa xỉ lâu đời kia vẫn đi theo phong cách nhất quán, không có những bước sáng tạo mới.
Ông ta là nhà phê bình thời trang, nhưng những thiết kế lần này khiến ông ta không muốn viết gì.
Ông ta tưởng tuần lễ thời trang lần này cũng chỉ như vậy, nhiều nhất chỉ mong chờ những thiết kế cuối cùng, cho đến khi người mẫu kia xuất hiện.
Xung quanh lập tức im lặng, kế tiếp là những tiếng vỗ tay không ngừng vang lên.
Cố Thịnh Nhân mặc “Khu vực băng tuyết” đi ra.
Dưới ánh đèn sân khấu, cô thật sự giống như nữ hoàng băng giá bước ra từ cung điện băng tuyết, cô đội vương miện, trong tay nắm quyền trượng.
Từng bước từng bước đi vào nhân gian, từ xa đến gần, giống như mộng ảo.
Trang phục của cô vô cùng lạnh lẽo, lộng lẫy sang trọng nhưng con người cô càng lạnh lùng, càng cao quý hơn.
Dường như cả hội trường trở nên buốt lạnh vì sự xuất hiện của cô, rõ ràng bây giờ đang là cuối mùa hè, có người không kìm lòng được mà ôm hai cánh tay.
Mellon nhìn không chớp mắt, ông ta sợ sẽ bỏ qua bất cứ chi tiết gì.
Đến khi Cố Thịnh Nhân quay người, biến mất sau sân khấu thì ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta biết người mẫu kia là ai: Nguyễn Kha Nghi, con rồng trong giới người mẫu bốn năm trước, sau đó chuyển sang lĩnh vực điện ảnh, không ngờ sau bốn năm không xuất hiện, bây giờ lại một lần nữa xuất hiện trên sàn diễn T.
Mellon nghĩ ông ta đã biết bài bình luận về tuần lễ thời trang lần này sẽ viết gì rồi.
Trong lòng Mellon cảm thấy vô cùng thỏa mãn, không hề biết rằng còn có một điều kinh hỉ hơn nữa đang chờ đợi ông ta.
Lần này cánh cửa đằng sau sân khấu càng thêm khẩn trương, dường như các nhiếp ảnh gia hận không thể sử dụng hết cuộn phim trong mười giây ngắn ngủi vừa rồi.
Người có thể được bọn họ ưu ái như vậy chỉ có một người đó là Ludwig Gardner.
Mellon cảm thấy một đôi mắt của mình dùng không đủ.
Rất rõ ràng, trang phục của Ludwig và trang phục của Nguyễn Kha Nghi vừa xong là cùng một thiết kế nhưng lúc hai người mặc thì có hai phong cách hoàn toàn khác nhau.
Nguyễn Kha Nghi là nữ hoàng, cho nên cô cao ngạo, lạnh lùng, tôn quý không ai bì kịp.
Mà Ludwig là kỵ sĩ, anh tuấn, trung thành, mạnh mẽ, trong mắt anh chỉ có một người.
Không khí trong hội trường càng ngày càng nóng lên, nhất là giới truyền thông, tiêu đề bài báo ngày mai cũng đã nghĩ ra rồi.
Mellon biết, còn có một vở nhạc kịch đang chờ ông ta.
Quả nhiên nữ hoàng và kỵ sĩ của cô lại lên sàn.
Không hề nghi ngờ gì nữa, Ludwig là siêu mẫu vô cùng nam tính, khi anh thể hiện toàn bộ khí thế của mình, gần như có thể át đi khí thế của tất cả mọi người.
Hôm nay, mọi người đều có thể nhìn ra Ludwig đang ở trạng thái tốt nhất.
Thế nhưng Cố Thịnh Nhân đứng cạnh anh cũng không hề kém cỏi, tất cả mọi người đều không thể xem nhẹ người đứng bên cạnh Ludwig.
Đây chính là nữ vương bệ hạ!
Các nhiếp ảnh gia cảm thấy vô cùng may mắn khi chưa dùng hết cuộn phim, nếu không lúc này sẽ dở khóc dở cười.
Đúng lúc đó, Ludwig đột nhiên làm một động tác bất ngờ.
Khi đi lên sàn diễn, anh bỗng xoay người, quỳ một chân trên đất, cầm lấy bàn tay của Cố Thịnh Nhân rồi hôn nhẹ lên đó.
“Kỵ sĩ của người, nguyện vĩnh viễn trung thành với người, nữ hoàng bệ hạ của tôi.”
Cảnh tượng này khiến cho không ít người trong hội trường âm thầm gào khóc.
Nữ hoàng bệ hạ cúi đầu, nhìn kỵ sĩ, khẽ mỉm cười.
“Ta cho phép ngươi dâng hiến lòng trung thành của ngươi, kỵ sĩ của ta. Ngươi chỉ thuộc về một mình ta.