"Chị Kha Nghi." Minh Thư Giai chủ động tới chào hỏi Cố Thịnh Nhân.
Cố Thịnh Nhân mỉm cười thản nhiên với cô ta.
Minh Thư Giai giả bộ lơ đãng vuốt ve tóc bên má phải, động tác này lộ ra chiếc đồng hồ nữ tinh xảo... đó là chiếc đồng hồ số lượng có hạn của hãng CM, giá trị bảy chữ số.
Cố Thịnh Nhân theo ý cô ta, dừng mắt trên cánh tay kia.
Minh Thư Giai thực sự cười rất vui vẻ: "Chị Kha Nghi cũng từng thấy chiếc đồng hồ này ư?"
Cố Thịnh Nhân lộ ra nụ cười hoàn mỹ: "Lúc tôi mới bước vào thế giới diễn xuất, đã từng người đại diện của hãng CM, bây giờ trong nhà còn giữ không ít hàng đặt riêng."
Vẻ mặt Minh Thư Giai bỗng xấu đi, cô ta vốn định khoe khoang một chút, không ngờ lại vả vào mặt mình.
"Tôi còn có việc nên đi trước đây chị Kha Nghi." Cô ta bị mất mặt, đương nhiên không dám ở lại chỗ này.
Trần Dung bên cạnh Cố Thịnh Nhân khinh thường nói: "Minh Thư Giai này, còn chưa đứng vững gót chân mà đã vội vàng khoe khoang, khó mà nổi được."
Cố Thịnh Nhân xem thường, Minh Thư Giai trong nội dung cốt truyện ban đầu không có bộ dạng như vậy, có thể là vì bây giờ nhận đả kích nhiều, cho nên mới vội vàng muốn chứng minh chính mình một chút.
"Đi thôi."
Minh Thư Giai đi ra cửa, vừa lúc gặp Dư Tư Dương.
Dư Tư Dương là kẻ lặng nhăng nổi tiếng trong làng giải trí, trong toàn bộ nữ nghệ sĩ của Tinh Ngu thì có một nửa dính scandal với anh ta.
Đương nhiên, Dư đại công tử anh ta rất thân sĩ, chỉ chú trọng người tình ta nguyện, nếu thật sự không tình nguyện, xưa nay anh ta không có ép buộc người khác.
"Tư Dương." Minh Thư Giai khẽ gọi.
Đối phương không có ôm lấy cô ta như trước.
"Tư Dương, sao vậy?" Minh Thư Giai cảm thấy không hiểu.
"Hôm nay em tìm Nguyễn Kha Nghi ư?" Dư Tư Dương nhìn cô ta, vẻ mặt có chút khó lường.
Anh ta chắc chắn là loại có dung mạo khá, là loại lộ ra khí thế đẹp trai, lúc cười lên thì có loại xấu xa lưu manh làm cho rất nhiều phụ nữ yêu thích.
Nhưng lúc này lại giận tái mặt, làm cho người ta có chút sợ hãi.
Minh Thư Giai lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Chỉ là trước kia được chị Kha Nghi chăm sóc trong lúc quay phim nên em qua chào hỏi một tiếng thôi."
Dư Tư Dương cười lạnh một tiếng: "Minh Thư Giai, kế nhỏ này của cô đừng diễn trước mặt tôi, Nguyễn Kha Nghi đó là ai? Ngay cả tôi cũng phỉa rất khách khí đối với cô ta, cô chỉ là một người phụ nữ dựa vào tôi để đặt chân trong Tinh Ngu này, có tư cách gì khoe khoang trước mặt cô ấy?"
"Tôi cảnh cáo cô, cô muốn chơi thế nào thì tôi cũng mặc kệ, nhưng hãy nhớ lấy, không được đánh ý gì lên trên người cô ta!"
Vẻ mặt Minh Thư Giai tái nhợt, một lúc sau cô ta mới kéo ra một nụ cười miễn cưỡng: "Em biết rồi."
Dư Tư Dương nhìn bộ dạng này của cô ta, khẽ nở nụ cười.
"Như vậy là được, em ngoan ngoãn, đương nhiên tôi sẽ cho những gì em muốn."
Minh Thư Giai dịu dàng dựa vào trong ngực anh ta, giấu ánh mắt căm hận trong ngực anh ta.
Ngày hôm sau, Cố Thịnh Nhân không có việc gì, trực tiếp tắt đồng hồ báo thức đi, ngủ đến không biết chiều tối.
Thẳng đến khi chuông cửa đánh thức cô.
"Ai vậy?" Cô cũng không có sửa sang, người biết chỗ ở của cô chỉ có mấy người.
Mở cửa ra, lộ ra gương mặt đẹp trai của Ludwig.
Ludwig nhìn thấy cô gái tóc tai rối bời trước mặt, còn có bộ dạng buồn ngủ, chỉ cảm thấy đáng yêu không nói ra được.
"Có việc gì không?" Cố Thịnh Nhân đóng cửa lại, tiện tay rót cho Ludwig một cốc nước.
"Anh sắp rời khỏi nước Z rồi." Ludwig cầm cốc nước nhìn cô.