"Ngươi phải trông chừng ta, chờ tới khi ta tỉnh lại, người đầu tiên ta muốn nhìn thấy là ngươi." Cố Thịnh Nhân ngẩng đầu lên nói với Lancelot.
Lancelot nhìn người yêu bởi vì suy yếu mà sắc mặt trở nên tái nhợt cưng chiều, hắn đau lòng, cúi người hôn lên môi cô một cái.
"Ta cam đoan sẽ trông chừng nàng không rời một bước, đến tận khi nàng tỉnh lại."
Lúc này Cố Thịnh Nhân mới yên tâm nằm vào quan tài.
Kỳ suy yếu năm trăm năm một lần lại tới, Cố Thịnh Nhân có chút lo lắng.
Lần này chính là nội dung ban đầu của cốt truyện, bời vì Rita ghen ghét mà muốn hoán huyết với Ekaterina.
Mặc dù trong thế giới này, Rita và Olivia chưa kịp ở cùng với nhau, nàng cũng không nghĩ ra Rita như thế sẽ có bất mãn gì với mình.
Cố Thịnh Nhân suy nghĩ lung tung một chút, cảm thấy có thể mình đã nghĩ nhiều. Kèm thêm cảm giác suy yếu kéo tới, nàng nhắm mắt thả lòng mình, ý thức rơi vào mù mịt.
Lancelot thực sự làm như hắn nói, hắn tựu mình canh giữ trong tầng hầm Cố Thịnh Nhân ngủ say, không cho phép bất kỳ người nào khác tiến vào.
Hắn định cứ vậy, ở cùng với nàng, vượt qua lần ngủ say này.
Đến tận khi hắn nhận được thư mà Olivia gửi.
Thư đúng là chữ của Olivia, nội dung trong bức thư để hắn biến sắc.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Cố Thịnh Nhân vẫn đang ngủ im trong đó, sau khi vung tay bày ra một tầng cấm chế, vội vàng rời đi.
Olivia hẹn ở nơi rất xa, cho dù ngự kiếm, Lancelot cũng phải bỏ ra gần nửa ngày.
Olivia đã chờ ở đó, hắn đang bước tới bước lui, bộ dạng vô cùng lo lắng.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Hai người nhìn thấy đối phương, không hẹn mà cùng hỏi ra một câu.
Vẻ mặt Lancelot lạnh lẽo: "Không phải ngươi viết thư hẹn ta ra ư?"
Olivia nghe vậy liền biến sắc: "Rõ ràng là ngươi hẹn ta... Nguy rồi!"
Lancelot nhìn vẻ mặt hắn, cũng nghĩ tới cái gì đó trong lòng, hai người cũng không nói nhiều, vội vàng chạy về phía lâu đài Dạ Oanh.
Lúc này, lâu đài Dạ Oanh cũng nghênh đón một đám khách không mời mà tới.
"Nơi điện hạ ngủ say ở đâu?" Rita khẽ hỏi một huyết tộc bị áp chế trên đất, đó là thị vệ của lâu đài Dạ Oanh.
Huyết tộc này nhìn Rita với cái khinh bỉ: "Vẻ phản bội đáng xấu mặt, ngươi sẽ gặp báo ứng!"
Một bàn tay xuyên thủng lồng ngực hắn, bóp nát trái tim hắn.
Rita khẽ rút tay của mình ra, lấy ra một chiếc khăn tay trắng để lau sạch sẽ vết máu.
"Xem ra bọn họ sẽ không nói, vậy thì ta tự tìm!"
Tầng hầm rất nhanh bị tìm thấy.
Rita đè nén sự hưng phấn trong lòng xuống, nàng ta đã thấy chiếc quan tài xinh đẹp kia.
"Ngươi, đi qua xem đi, bên trong có phải là điện hạ Bruch hay không." Nàng ta chỉ một huyết tộc bên cạnh.
Rõ ràng tên huyết tộc kia có chút hưng phấn, hắn cho rằng đây là cơ hội để mình lộ mặt.
Hắn ta đi từ từ tới bên quan tài, nhìn thoáng qua, quay đầu đáp lại: "Không sai, là thân vương..."
Vô số ánh kiếm sáng như tuyết xuất hiện trong không trung, đâm hắn ta tan nát.
"Quả nhiên." Rita hừ lạnh một cái: "Phá trận pháp ở đây cho ta!"
Vẻ mặt Lancelot bỗng trở nên xấu đi, Olivia biết là không ổn: "Sao vậy?"
Vẻ mặt Lancelot âm trầm: "Cấm chế ta đặt ở chỗ của Katyusha ngủ đã bị phá."
Rita nhìn Cố Thịnh Nhân ngủ ở bên trong với sự tham lam, không nhịn được vươn tay đụng nhẹ vào mặt của cô.
Vẻ mặt nàng ta si mê: "Điện hạ..."