Lần này Lý Duyệt tới thành phố S để công tác, nên chỉ có thể ở bên cạnh Cố Thịnh Nhân chưa tới một ngày đã phải rời đi.
Cố Thịnh Nhân vừa đăng nhập vào game, nhận được ngay lời mời kết bạn từ người xa lạ.
Cô từ chối mà không hề nghĩ ngợi gì.
Phong Trung Nhất Tiếu chờ cả một ngày mới thấy Lạc Mộc Tiêu Tiêu lên online, vậy mà kết quả là như vậy.
Cũng may hắn đã chuẩn bị tâm lý, nếu đại thần không chịu add friend thì hắn sẽ… nói chuyện trược tiếp.
Vì Ngũ Độc Ban Chỉ thuộc tính nghịch thiên, hắn… đành liều vậy!
Cố Thịnh Nhân đang hái thuốc ở trong sơn cốc, nhìn thấy một con ngự thú sư đang mạnh mẽ xông lại phía mình.
Cô tưởng rằng là tìm đến mình để trả thù, trực tiếp giơ tay chém một nhát kiếm.
Phong Trung Nhất Tiếu, tốt.
“Không phải đâu, đại thần, chẳng lẽ trong bán kính năm trăm mét người lạ không được tới gần sao?” Phong Trung Nhất Tiếu không hề hồi sinh ngày mà nằm trên đất hét lên.
Hắn vừa nói, Cố Thịnh Nhân đã biết là mình giết nhầm người.
“Xin lỗi, có người hẹn tôi giải quyết ân oán cá nhân, tôi nhìn thấy anh tưởng là…” Cố Thịnh Nhân hơi ngại ngùng, dù sao đây cũng là trách nhiệm của mình.
Lúc này Phong Trung Nhất Tiếu mới mới yên tâm mở một quyển trục để hồi sinh tại chỗ.
“Đại thần, nếu đã là hiểu lầm, vậy thì bỏ qua đi, để tôi tự giới thiệu, tôi là Phong Trung Nhất Tiếu…”
“Lạc Mộc Tiêu Tiêu?”
Lời tự giới thiệu của Phong Trung Nhất Tiếu bị cắt ngang một cách tàn nhẫn.
Hắn hơi buồn nhìn lại, nhiều người như vậy sao?
Vừa phòng tầm mắt đã thấy có khoảng hai mươi người, hơn nữa đều là những người không hề có thiệm cảm gì cả.
Đại thần nói muốn giải quyết ân oán cá nhân là chuyện này sao?
Chẳng lẽ đại thần định một chọi hai mươi ư?
Đối diện với những người đó đang ẩn ID và thuộc tính trang bị, nhưng dám chặn Lạc Mộc Tiêu Tiêu tuyệt đối không hề đơn giản.
“Không phải đường đường là đại thần đứng đầu bảng xếp hạng PK sao, lại còn mời thêm trợ thủ.” Rất rõ ràng, đối phương cho rằng Phong Trung Nhất Tiếu là trợ thủ của Cố Thịnh Nhân.
Phong Trung Nhất Tiếu cười một cái, đang định nói chuuyện thì Cố Thịnh Nhân cắt ngang.
“Anh lui ra đi.”
Cố Thịnh Nhân bước lên, nhìn những người đó: “Nhưng mấy người dấu đầu hở đuôi kia cũng đáng để ta mời trợ thủ ư?”
Phong Trung Nhất Tiếu: Mợ nó lời nói thật kiêu ngạo, nhưng hắn thích!
“Là Tiểu Lâu Yên Vũ bảo các ngươi tới đây? Tôi còn đang định thanh toán ân oán cho xong, không ngờ cô ta không hề từ bỏ.”
“Nói nhảm vừa thôi, Lạc Mộc Tiêu, đứng đầu bảng xếp hạng PK thì sao nào? Chúng ta có rất nhiều người, không tin là không xử lý nổi.”
Cố Thịnh Nhân từ từ nói: “Phế vật dù đến một trăm, thì cũng chỉ là một trăm phế vật mà thôi.”
Phong Trung Nhất Tiếu cảm thấy đại thần quả thực là điên cuồng vô độ, sao trước kia mọi người lại cảm thấy cô đằm thắm cơ chứ?
Lúc này Cố Thịnh Nhân quay đầu lại nhìn hắn, từ từ nói: “Nhớ quay lại.”
Phong Trung Nhất Tiếu:…
Sau đó Cố Thịnh Nhân hành động.
Cô không hề bị lấm lem bẩn thỉu, lao thẳng vào đám người đó.
Đấu pháp với trận đấu kiểu này, nếu kỹ thuật tiêu hao quá nhiều thì sẽ chính là tìm tới cái chết.
Nhưng Cố Thịnh Nhân sao có thể chết được?
Cô làm cho Phong Trung Nhất Tiếu biết được cái gọi là tố lốc chớp nhoáng, cái gì gọi là phản ứng nghịch thiên, cái gì gọi là đứng đầu bảng xếp hạng PK.
“Mợ nó…” Phong Trung Nhất Tiếu nhìn hai mươi người bị Lạc Mộc Tiêu Tiêu hành hạ: “Đại thần thực sự không nói đùa.”
Cho tới khi Lạc Mộc Tiêu Tiêu thu kiếm chuẩn bị tời đi, hắn mới tỉnh táo lại: “Đại thần, tôi muốn nhận cô làm sư phụ.”
Cố Thịnh Nhân lạnh lùng vô tình từ chối hắn: “Anh là ngự thú sự, tôi là kiếm khách.”
Phong Trung Nhất Tiếu: “Ta có thể luyện nick phụ.”
Cố Thịnh Nhân: “Trực tiếp nói ra mục đích của anh đi.”
Phong Trung Nhất Tiếu: “…” Được rồi, hắn nhớ lại đến đoạn tự giới thiệu hắn bị cắt ngang.