“Tôi nói với cô cô không nghe gì sao? Cô chỉ cần bớt vài giây chỉ cho tôi thư phòng của Đại thiếu gia nhà họ Đường, khó đến vậy?” Giọng điệu của Dương Tuệ Dĩnh không thể nói dễ nghe.
Dường như Cố Thịnh Nhẫn cũng bị dọa sợ rồi, cô trừng mắt nhìn chằm chằm Dương Tuệ Dĩnh, nhìn thấy tay cô ta còn đang đặt lên trên đàn dương cầm của mình, trong ánh mắt hiện lên một tia chán ghét, cô vươn tay muốn đẩy tay cô ta ra.
Đường nhiên Dương Tuệ Dĩnh cũng thấy được chán ghét lộ liễu trong mắt cô, trong lòng cô ta giận không thể át: Có ý gì đây? Cô bé này nhìn bàn tay đặt lên trên dương cầm của mình y như thứ đồ gì dơ bẩn lắm.
Cố Thịnh Nhân muốn đẩy cô ta ra, vậy thì cô ta liền không cho cô được toại nguyện.
Lúc Đường Chung Dịch tới đây, vừa lúc nhìn thấy Ninh Chiêu đang xô đẩy với một cô gái xa lạ.
Anh cả kinh trong lòng, gần như nhanh chóng chạy qua: “Chiêu Chiêu!”
Dương Tuệ Dĩnh chỉ cảm thấy một lực nào đó kéo cô ta ra thật mạnh, cô ta thiếu chút nữa bởi vì đó mà té nhào ra đất.
Cô ta tức giận quay đầu muốn nhìn xem là ai không phong độ đến thế, lại đang xem đến Đường Chung Dịch trong nháy mắt ách giọng nói.
Cô ta chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp như thế! Ngũ quan tuấn mỹ, mắt phượng nâng lên như có như không, môi mỏng cười như không cười, vừa đảo mắt đã có thể dễ dàng lay động lòng người.
Nhưng toàn bộ tâm thần của Đường Chung Dịch đều đặt trên người Cố Thịnh Nhân, anh hơi lo lắng hỏi: “Chiêu Chiêu? Em không sao chứ?”
Cố Thịnh Nhân cúi đầu không để ý tới anh, Đường Chung Dịch phát hiện lúc mình lại gần Ninh Chiêu, đối phương sẽ vô thức né tránh về sau.
Nhận ra điều này không hiểu tại sao lại khiến anh bực bội, anh không muốn Ninh Chiêu sợ anh, bài xích anh.
Đều tại ả đầu sỏ gây tội kia! Anh xoay người lại, lạnh lùng nhìn Dương Tuệ Dĩnh: “Cô là ai?”
Dương Tuệ Dĩnh chỉ cảm thấy ánh mắt của người đàn ông muốn đông mình lạnh tới chết, cô ta hơi ủy khuất, rõ ràng là cô bé kia không lễ phép trước mà, là anh ta quy hết tội lên đầu mình thì có.
Chỉ là ánh mắt của Đường Chung Dịch quá mức bức nhân, cô ta tận lực bình tĩnh nói: “Tôi nhận lời mời của Đại thiếu gia, dạy dương cầm cho tiểu thiếu gia nhà họ Đường.”
Đường Chung Dịch liếc mắt nhìn cô ta: “Cô về đi, không cần tới nhà họ Đường nữa.”
Dương Tuệ Dĩnh há hốc mồm, đây là ý gì? Đuổi mình đi?
Cô ta không phục: “Dựa vào cái gì? Anh còn chưa biết trình độ của tôi ra sao, đã đuổi tôi đi?”
“Dựa vào tôi là Nhị thiếu gia nhà họ Đường!” Đường Chung Dịch hờ hững liếc nhìn cô ta, quay đầu nói với Cố Thịnh Nhân một cách cẩn thận, “Chiêu Chiêu, chúng ta về phòng được không?”
Dương Tuệ Dĩnh nhìn người đàn ông mới vài giây trước còn đối xử với mình lạnh như băng, ngay sau đó lại đối xử với cô bé váy trắng kia dịu dàng cẩn thận, chỉ cảm thấy bản thân đã chịu vũ nhục sâu sắc.
“Nhị thiếu gia nhà họ Đường thì thế nào? Nhị thiếu gia nhà họ Đường thì có thể không cần phân biệt phải trái đúng sai, tùy tiện đuổi người ta đi sao? Chuyện xảy ra vừa rồi anh rõ lắm hả? Dựa vào đâu lại nhận định là tôi sai!” Dương Tuệ Dĩnh không cam lòng hét lớn.
Đường Chung Dịch dừng bước, Dương Tuệ Dĩnh nghĩ lời mình nói cố tác dụng, đắc ý dào dạt nói: “Chẳng qua là tôi chỉ hỏi đường mà thôi, cô bạn gái bên cạnh anh lại luôn hờ hững với tôi, trả lời tôi một tiếng khó khăn lắm sao? Tôi chỉ đặt tay lên trên dương cầm của cô ta, cô ta liền tới đây đẩy tôi…”
“Đủ rồi!” Ánh mắt Đường Chung Dịch nhìn Dương Tuệ Dĩnh chán ghét không thôi, “Cô quấy rầy Chiêu Chiêu đàn dương cầm, lại còn tùy tiện chạm vào đồ của cô ấy, chú Nguyên, sai người đuổi người đàn bà này ra ngoài đi!”
Lão quản gia không biết xuất hiện bên cạnh từ khi nào thấp giọng lên tiếng, sau khi Đường Chung Dịch và Cố Thịnh Nhân đã đi xa, hai bảo tiêu thân hình cường tráng đi tới, “mời” Dương Tuệ Dĩnh đi ra ngoài.