Dường như Đường Chung Dịch cũng bị kinh hỉ cực lớn này làm cho phát ngốc.
Tựa như một người cực cực khổ khổ chằm sóc một cái cây non, chờ mong ngày nào đó nó có thể nở hoa, nhưng mới ngủ một giấc dậy, lại phát hiện hoa trong vườn đã ra hoa hết rồi.
Ánh mắt nóng bỏng của anh gắt gao khóa Cố Thịnh Nhân lại, giọng điệu thậm chí run run lên: "...Chiêu Chiêu?"
Thật ra Cố Thịnh Nhân cũng muốn đáp lại anh lắm, nhưng hệ thống vẫn luôn liên tục nhắc nhở cô không nên quá phá vỡ thiết lập nhận vật ban đầu.
Thế là cô chỉ có thể mỉm cười nhìn anh.
Tuy rằng cô không mở miệng, Đường Chung Dịch cũng biết đủ, anh vươn tay nắm lấy tay Cố Thịnh Nhân, khẽ hôn lên.
"Em nghỉ ngơi cho tốt, ngủ ngon."
Cố Thịnh Nhân ngủ ngon cả đêm hôm đó, Đường Chung Dịch lại kích động thiếu chút nữa cả đêm không ngủ.
Bắt đầu từ ngày hôm sau, người nhà họ Đường phát hiện Ninh Chiêu có thay đổi.
Lúc ăn cơm, có người gắp thức ăn cho cô, cô sẽ không làm lơ, đôi khi cha Đường mẹ Đường có kêu tên cô, cô cũng sẽ có phản ứng. Vui mừng nhất chính là bạn nhỏ Đường Khiêm, bởi vì dì Chiêu Chiêu cười với nó nha!
Dì Chiêu Chiêu cười rộ lên thật đẹp mắt, bạn nhỏ Đường Khiêm vẻ mặt say mê.
Cha Đường mẹ Đường cũng vui mừng không thôi, mẹ Đường nhớ tới bạn tốt đã mất, lại đỏ hốc mắt: "Nhìn thấy bộ dáng này của Chiêu Chiêu, em cũng an tâm rồi, đứa nhỏ này, đang chuyển biến tốt đẹp đây mà. Nếu như Tố Kỳ nhìn thấy, không biết sẽ cao hứng tới mức nào."
Tố Kỳ là tên của mẹ Ninh Chiêu.
Cha Đường thì nghĩ nhiều hơn, ông cảm thấy con thứ hai nhà mình có chút không bình thường với Ninh Chiêu: "Em có phát hiện không, Chung Dịch của chúng ta, hình như quá chú ý tới Chiêu Chiêu?"
Ông vừa nói như thế, mẹ Đường cũng phản ứng lại, chắc không phải đâu? Tuy rằng Đường Chung Dịch không có lối sống về đêm ăn chơi đằng điếm, nhưng ngày thường cũng có tụ tập bạn bè, ngày xưa cũng có lúc về nhà trễ hoặc là không về nhà. Từ sau kho Ninh Chiêu tới nhà họ Đường, đường như ngày nào anh cũng về nhà đúng giờ, sau đó thì luôn ở cạnh Ninh Chiêu, nghe người hầu trong nhà nói, loại chuyện như lâu tóc này, cậu hai chưa từng để người khác làm.
Hơn nữa Ninh Chiêu cũng dính anh vô cùng.
Tưởng tượng như thế, cả người mẹ Đường đều không tốt: "Chiêu Chiêu vẫn còn chưa thành niên đâu, thằng nhóc thối này, em muốn đi hỏi nó thử xem!"
Tính tình bà lanh lẹ, Đường Chung Dịch vừa về tới, đã bị bà dì giúp việc tới thông báo.
"Mẹ, tìm con có chuyện gì?" Anh thuận tay bỏ đi áo khoác tây trang.
Mẹ Đường nhìn con trai tuấn tú lịch sự nhà mình, tự hào rất nhiều lại nghĩ tới chuyện ban ngày.
Bà cũng không vòng vo, trực tiếp mở miệng hỏi: "Chung Dịch, mẹ hỏi con, con nghĩ thế nào về Chiêu Chiêu?"
Dù sao cũng là người nhà cùng nhau sinh sống hơn hai mươi năm, Đường Chung Dịch chỉ hơi suy tư, đã có thể hiểu được ý của mẹ mình, phỏng chừng là nhìn ra được chỗ không đúng rồi
"Mẹ, con cũng không che che dấu dấu." Hắn đứng dậy, nhìn thẳng vào mẹ mình, "Con thích Chiêu Chiêu, chờ sau khi cô ấy thành niên, con sẽ là người yêu của cô ấy, chờ sau khi cô ấy hai mươi tuổi, con sẽ là chồng của cô ấy."
"Con..." Mẹ Đường nhìn con trai nói như đứng lý hợp tình, quả thực không biết nói gì mới tốt.
"Chiêu Chiêu mới mười sáu tuổi." Đường mẫu nghẹn trong chốc lát, mới nghẹn ra một câu như thế.
"Cảm tình bồi dưỡng từ nhỏ, vừa lúc." Đường Chung Dịch vẫn thản nhiên.
"Chiêu Chiêu vẫn chưa hiểu gì, lỡ như sau này nó không thích con thì sao? Nó thì người khác thì làm sao đây?" Mẹ Đường nghe ra sự chắc chắn trong giọng nói của con trai, điều này khiến bà càng thêm lo lắng.
Đường Chung Dịch thần sắc bất biến: "Sẽ không loại khả năng này, cô ấy chỉ biết thích con, cũng chỉ có thể thích con!"