Dương Tuệ Dĩnh chỉ tới siêu thị mua chút đồ dùng cần thiết.
Nhưng cô ta không ngờ được bản thân lại gặp người quen.
Đường Chung Dịch, người đàn ông lưu lại ấn ký dưới đáy lòng mình mà đến nay chưa thể lau đi, một năm qua đi, cô ta vẫn luôn cưỡng ép mình không nghĩ tới anh, không ngờ lại chạm mặt ở một chỗ thế này.
Bên người anh là một cô bé, Cố Thịnh Nhân đang đưa lưng về phía cô ta, cho nên Dương Tuệ Dĩnh cũng không nhận ra cô.
Trong tiềm thức cô ta cũng cho rằng Ninh Chiêu không thể xuất hiện ở chỗ này.
Nhưng, lúc Đường Khiêm vẻ mặt hưng phấn kéo Cố Thịnh Nhân lại nói gì đó, lúc cô quay đầu lại cười, Dương Tuệ Dĩnh thấy cô vô cùng rõ ràng.
Sao có thể!
Không phải Ninh Chiêu bị bệnh tự kỷ sao? Không phải cô không thể chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ không thể gặp người khác sao? Không phải lúc trước mình báo cho cô tin báo tử của cha mẹ cô thì bệnh tình càng thêm nghiêm trọng sao?
Vậy cô bé nở nụ cười tự tại giữa đám động rộn ràng huyên náo này là ai?
Dương Tuệ Dĩnh chỉ cảm thấy trong lòng không cam lòng, bản thân thì trả giá đại giới rời khỏi nhà họ Đường, nhưng Ninh Chiêu lại thoạt nhìn không chịu bất cứ ảnh hưởng nào.
Đây là vô cùng bất công!
Cô ta cảm thấy bản thân giống như một tên cuồng rình coi biếи ŧɦái, yên lặng đi theo sau lưng mấy người kia, nhìn bọn họ đi vào những cửa hàng xa xỉ mà bản thân nghĩ cũng không dám nghĩ muốn bước vào, nhìn bộ dáng thân mật của ba người.
Biết Đường Khiêm ồn ào kêu đói, mấy người đi vào một tiệm bánh ngọt.
Dương Tuệ Dĩnh cũng đi vào theo, lúc bọn họ ngồi vào bàn, ở trước hai cái bàn vừa lúc có hai bồn cây rất lớn ngăn trở.
"Xin chào, cho hỏi ngài cần gì không?" Người phục vụ mỉm cười nhìn cô ta.
Dương Tuệ Dĩnh nhìn lướt qua, tùy tay chỉ một cái.
Cô ta không biết tại sao mình lại muốn đi theo bọn họ, nhưng trong lòng luôn có một cổ không cam lòng thôi thúc cô ta, khiến cô ta nhìn cô bé mình vẫn luôn ghen ghét nở nụ cười vui vẻ như đang tự ngược.
Đương nhiên Cố Thịnh Nhân biết Dương Tuệ Dĩnh đang an vị phía sau lưng mình, vừa lúc, đây cũng là cho cô một cơ hội.
Nàng duỗi tay móc ra chiếc di động từ trong chiếc túi thỏ ngọc nhỏ, ai cũng không chú ý, một tờ giấy màu trắng thoáng rơi xuống trong lúc lơ đãng, vừa lúc dừng phía dưới bàn của Dương Tuệ Dĩnh.
"Lúc ăn không được chơi di động." Đường Chung Dịch bất đắc dĩ lại sủng nịch nhìn cô.
Cố Thịnh Nhân thè lưỡi với anh, rồi không chút do dự click mở trò chơi.
Dù sao người đàn ông này chỉ nói ngoài miệng thôi, anh còn sợ lấy mất di động khiến cô không vui.
Chỉ có Dương Tuệ Dĩnh thấy được tờ giấy kia.
Cô ta nhìn thoáng qua, chi chít phía trên, hình như là một bản nhạc phổ?
Cô ta bất động thanh sắc nhặt tờ giấy kia lên, nhét vào bên trong túi xách của mình, tim của cô ta đập nhanh bất thường.
"Tiểu thư, cà phê của ngài." Giọng nói của người phục vụ gọi thần trí cô ta trở về.
Cô ta thất thần khuấy cà phê, thẳng đến khi ba người Đường Chung Dịch ăn xong rồi rời đi, ly cà phê cũng đã nguội lạnh.
Lúc này cô ta không rảnh mà đi theo, mà vội vàng quay trở về phòng ở nhỏ của mình, ngay cả những thứ muốn mua lúc trước cũng quên béng đi.
Khóa kỹ cửa phòng, cô ta cẩn thận lôi tờ giấy kia ra, chậm rãi nhìn.
Càng nhìn, tim cô ta đập càng nhanh.
Cô ta xác định, nhạc phổ này không phải là những danh khúc đã biết, hơn nữa những nét trên đó còn là viết tay, còn có không ít dấu vết sửa chữa.
Thiên phú của người sáng tác không thể nghi ngờ, mà thiên phú về phương diện dương cầm của Ninh Chiêu Dương Tuệ Dĩnh cũng từng kiến thức qua, lại còn là rơi ra từ trong túi của Ninh Chiêu, tờ nhạc phổ này có tám chín phần là tác phẩm của chính bản thân Ninh Chiêu.