Hắn sở hữu dung nhan mà cho dù là điêu khắc đại sư truyền kỳ của đại lục Auci cũng không cách nào đắp nặn ra được, chỉ nhắm mắt lại lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, lại không một ai có thể bỏ qua sự tồn tại của hắn.
Ánh mắt của các thiên sứ nhìn hắn đều mang theo khát kháo cùng ái mộ không thể che giấu.
“Ừm?” Dường như hắn vừa cảm nhận được gì đó, mí mắt khẽ run lên, hai mắt mở ra.
Đôi con ngươi kim sắc kia, lóa mắt hơn bất kì loại ánh sáng nào ở nhân gian.
Hắn cảm nhận được một cổ năng lượng tín ngưỡng thuần túy, đã lâu rồi không có tín đồ nào có thể mang cho hắn cảm giác thoải mái đến vậy.
Thần Ánh Sáng hơi tò mò nhìn nơi phát ra cổ năng lượng tín ngưỡng kia, chỉ thấy một cô gái nhân loại tư thái thành kính cúi đầu, cầu nguyện với thần tượng của mình. Cổ năng lượng tín ngưỡng cuồn cuộn không ngừng kia, chính là truyền tới từ trên người nàng.
Trong lòng thần Ánh Sáng đột nhiên dâng lên một cảm giác mãnh liệt, hắn cảm thấy bản thân hẳn là nhận thức nàng, hắn muốn nhìn thử, bộ dáng của cô gái này như thế nào.
Ý nguyện của thần chẳng qua chỉ là một ý niệm, Cố Thịnh Nhân rất nhanh đã ngẩng đầu lên.
Thần Ánh Sáng nhập thần nhìn chăm chú dung nhan của nàng: Tóc dài kim sắc được thắt lại cẩn thần ở sau đầu, giữa trán đeo một sợi dây màu bạc gắc một viên tinh thạch màu lam. Còn thanh triệt trong sáng hơn cả tinh thạch, là đôi con ngươi xanh thẳm vô trùng của nàng, phảng phất vạn vật thế gian đều hiển hiện ra trong mắt nàng.
Cô gái này, sở hữu mỹ mạo cho dù là các thiên sứ trên Thiên Cảnh cũng khó mà so bì được.
Thần Ánh Sáng lại suy nghĩ sâu xa nhíu mayc, hắn cảm thấy, nàng không nên là bộ dáng này, nhưng mà, không phải bộ dáng này, thì nàng nên có bộ dáng gì đây?
Tóc đen dài? Trong đầu hắn toát ra một ý niệm.
Từ từ, đó không phải là nhan sắc đại biểu cho bóng tối sao?
Thần Quang Minh bật cười, không ai có thể giấu giếm điều gì ngay trước mặt thần thánh, cô gái này, là thân thể quang minh trời sinh, không thể có quan hệ gì với Ma tộc.
Dư quang hắn nhìn thấy cô gái cầu nguyện xong, chuẩn bị đứng dậy.
Giờ phút này Cố Thịnh Nhân rất muốn che mặt, vậy mà cô lại trước mặt nhiều người như vậy, cầu nguyện không chút cố kỵ nào như vậy, nói vậy bây giờ, những người ở giáo đình Ánh Sáng đó, đều cho rằng mình là một kẻ đầu cơ trục lợi đi.
Nàng thở dài, mặc kệ thế nào, cái vị trí Thánh Nữ Ánh Sáng này, nàng vẫn muốn tận lực tranh thủ.
Ngay vào lúc nàng chuẩn bị xoay người, dị biến phát sinh.
Một cổ ánh sáng lộng lẫy dâng lên từ trong quyền trượng của tượng thần, phóng về phía Cố Thịnh Nhân.
Toàn thân Cố Thịnh Nhân đều đắm chìm trong năng lượng ánh sáng nồng đậm, cảm giác này quá mức thoải mái, nàng nhịn không được than một tiếng.
Nhìn bộ dáng nheo mắt thỏa mãn của nàng, thần Ánh Sáng cười khẽ một tiếng, trong ánh mắt mang theo vẻ sủng nịnh mà bản thân còn chưa từng biết đến.
Các thiên sứ ở Thiên Cảnh hai mặt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì, vậy mà khiến thần vui vẻ như thế.
Mà ở đại thánh đường, những người khác đều bị một màn này dọa cho sợ ngây người. Ngoại trừ giáo chủ và những Thánh Nữ đề cử khác vốn dĩ đi cùng Cố Thịnh Nhân, còn có Giáo Hoàng và nhóm hồng y đại chủ giáo vội vàng chạy tới vì cảm nhận được dị động ở đại thánh đường.
Bọn họ vừa đến, đã thấy Cố Thịnh Nhân đang được ánh sáng của thần rửa tội.
“Thần!” Giáo Hoàng lập tức quỳ phục xuống.
Những người còn lại cũng hồi phục tinh thần, quỳ xuống đất theo.
Thần Ánh Sáng không phản ứng bọn họ, hắn cảm nhận một chút, sau khi xác định tín đồ của hắn không thể thừa nhận thêm năng lượng ánh sáng nữa, mới thu hồi thần quang.
Cố Thịnh Nhân vẻ mặt mờ mịt mở mắt.