Cố Thịnh Nhân rất lâu rồi chưa thư thái ngâm nước nóng như thế này.
Cô mặc choàng tắm, định đi ra ngoài, lúc này Nguyên Húc đang dọn bàn ăn, nhìn thấy cô anh liền cười nói: “Vừa đúng lúc, tôi đang chuẩn bị đi gọi cô, cô nhất định phải thưởng thức tay nghề của Richard, cậu ta làm những món ăn Italia rất ngon.”
Richard đứng ở bên cạnh đắc ý nhìn Cố Thịnh Nhân.
Cố Thịnh Nhân dùng nĩa lấy một ít thức ăn cho vào miệng.
“Thế nào? Có ngon không?” Richard nhìn Cố Thịnh Nhân bằng đôi mắt lấp lánh.
“Ngon!” Cố Thịnh Nhân giơ một ngón ray cái về phía Richard.
Richard vui vẻ ra mặt: “Tôi rất thích cô, Tích Tích.”
Sau khi ăn cơm trưa xong, Richard không biết phải đi đâu, trước khi đi còn nháy mắt ra hiệu cho Nguyên Húc nên nắm lấy cơ hội này.
Cố Thịnh Nhân và Nguyên Húc nằm dưới một cây cổ thụ phơi nắng.
“Sao cô lại yên tâm đi cùng tôi đến đây? Cô không sợ tôi mang cô đi bán à?” Nguyên Húc trêu đùa.
Cố Thịnh Nhân nhìn về phía Nguyên Húc cười: “Tôi biết anh sẽ không làm như vậy.”
Nguyên Húc tò mò: “Tin tưởng tôi như vậy sao?”
Cố Thịnh Nhân gật đầu: “Tôi tin anh.”
Nguyên Húc bỗng nói không nên lời, trong lòng anh dâng lên một cảm giác, hơi ngòn ngọt, hơi chát chát nhưng lại đặc biệt thoải mái dễ chịu.
Anh biết, cảm giác này gọi là cảm động.
Cô gái mà anh thích hoàn toàn tin tưởng vào anh.
Thật ra anh đã hiểu nhầm ý của Cố Thịnh Nhân.
Sở dĩ Cố Thịnh Nhân tin tưởng anh vì hai lý do: Một là trên người anh có mùi hoa sen giống như Cơ Ngọc, mùi hương này khiến cho Cố Thịnh Nhân mơ màng, hai là có hệ thống ở trong tay nên Cố Thịnh Nhân không sợ có người làm chuyện gì bất lợi đối với cô.
Cố Thịnh Nhân đột nhiên đứng dậy trước mặt Nguyên Húc: “Nguyên đại ca, anh đừng động đậy.”
Nguyên Húc nghi ngờ: “Sao vậy?”
Cố Thịnh Nhân cười một cách gian xảo: “Anh nhắm mắt lại, giữ nguyên tư thế này không được động đậy.”
Nguyên Húc không hiểu lắm nhưng cũng ngoan ngoãn nghe lời nhắm mắt lại.
“Tách tách!” Nguyên Húc mở mắt ra thì thấy vẻ mặt thỏa mãn của Cố Thịnh Nhân đang đưa tay thu điện thoại điện thoại di động về.
“Trên mặt anh có một bông hoa, người đẹp ngủ!” Cố Thịnh Nhân cười chế nhạo, định quay người bỏ chạy trước khi Nguyên Húc kịp phản ứng.
Kết quả là vạt áo choàng tắm quá dài khiến cô không cẩn thận dẫm lên.
“Ai da.” Cố Thịnh Nhân theo phản xạ bám vào vật ở bên cạnh nhưng cũng không ngăn được việc mình bị ngã xuống đất.
Trên mặt đất có trải một tấm thảm dày, Cố Thịnh Nhân không thấy đau, chỉ là dường như có chỗ nào không đúng?
Cố Thịnh Nhân ngớ ra nhìn áo choàng tắm màu trắng đang ở trong tay mình, cô đưa mắt nhìn lên.
Cái này hình như là áo choàng tắm trên người của ai đó?
Cố Thịnh Nhân nuốt nước miếng, nhìn về phía Nguyên Húc.
Đập vào mắt cô là một thân hình nam tính, cơ bắp sáu múi rắn chắc, không phải kiểu vai u thịt bắp như những người ở phòng tập thể hình, cơ bắp của Nguyên Húc vô cùng săn chắc, không ai có thể nghi ngờ sức mạnh của những cơ bắp kia.
Nhìn tiếp lên phía trên, ánh mắt Cố Thịnh Nhân chợt dừng lại.
Gần xương quai xanh bên trái của Nguyên Húc có một bông hoa sen đang lặng lẽ nở rộ.
Cố Thịnh Nhân bỗng cảm thấy hốc mắt hơi nóng lên, cô có cảm giác trái tim mình đã tìm được bến đỗ.
Đến khi một đôi tay dùng sức kéo cô đứng dậy.
Cố Thịnh Nhân nhìn thẳng vào khuôn mặt hoàn toàn khác với kiếp trước của Nguyên Húc.
“Cô nhìn đã mắt chưa vậy?” Nguyên Húc nhìn cô gái đang ngây người nhìn anh, giọng khàn khàn hỏi.