Nguyên Húc nhanh chóng bước tới bên cạnh Cố Thịnh Nhân, tiện tay cầm lấy món đồ trong tay cô: “Đi tới phòng làm việc của anh ngồi một lát đi, chờ anh làm xong việc sẽ cùng về nhà.” Nguyên Húc nắm tay Cố Thịnh Nhân đi tới quầy lễ tân.
“Đây là Trình tiểu thư, là vợ chưa cưới của tôi, cũng là vợ tương lại của tôi, sau này thấy cô ấy thì cứ để cô ấy lên thẳng chỗ tôi không cần phải thông báo.”
Cô lễ tân gật đầu liên tục. Cho đến khi hai người vào trong thang máy, cô ta mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, đổng sự Trương vừa nãy vừa đi khỏi lại quay trở lại, cô lễ tân lại vội vàng kể lại chuyện với ông ta.
“Cô lại dám giữ Trình tiểu thư lại sao? Ánh mắt của vị đổng sự trợn tròn lên: “Trời ơi! Cô không biết tổng giám đốc yêu Trình tiểu thư ra sao ư. Cũng may tính tình Trình tiểu thư rất hòa nhã, nếu đổi lại là người hay so đó, chắc chắn cô không còn khóc được đâu.”
---
Cuộc sống của Cố Thịnh Nhân trôi qua vô cùng vui vẻ, Trình Nhất Như lại không vừa ý.
Sau khi bị đuổi khỏi Trình gia, Trình Nhất Như không hề có tiềm lực kinh tế, tuy còn một chút tiền tiết kiệm, nhưng không thể đủ cho thói quen tiêu tiền như nước của cô ta, Trình Nhất Như nhanh chóng tiêu hết số tiền mình có.
Cô ta cũng đã thử ra ngoài tìm việc làm, nhưng một đại tiểu thư được Trình gia nuôi dưỡng, Trình Nhất Như sao có thể chịu đựng được sự khắc nghiệt của những công việc đó đây?
Nguyên Hàng vẫn thường xuyên đến thăm cô ta, cho cô ta tiền tiêu. Nhưng từ sau khi hành động của Nguyên Hàng bị Nguyên gia phát hiện, đã hạn chế tối đa, thậm chí còn khóa tài khoản của anh ta, Trình Nhất Như bắt đầu lâm vào một cuộc sống thiếu thốn.
Biết vậy cô ta đã không thể chịu được, nên bắt đầu tiếp cận những người có tiền.
“Bộp!” Nguyên Húc ném vào mặt Nguyên Hàng: “Em tự xem đi, đây là Trình Nhất Như mà em muốn cưới về làm vợ!”
Trên bức ảnh, nhân vật chính là Trình Nhất Như, chỉ khác là người đàn ông xuất hiện bên cạnh cô ta đều có gương mặt xa lạ. Hơn nữa cũng không phải chỉ có một người.
Trong những tấm ảnh đó, trạng thái của Trình Nhất Như vô cùng thân thiết với người đó, chỉ cần nhìn có thể đoán ra quan hệ.
Nguyên Hàng trợn tròn mắt, nhưng vẫn khăng khăng: “Không thể nào, Nhất Như không phải là loại phụ nữ đó!”
Nguyên Húc nhìn em trai vẫn hồ đồ vừa bực vừa buồn cười, anh kéo anh ta dậy: “Phải hay không tự xem xem đi.”
Nguyên Húc lái xe tới căn chung cư nhỏ mà Nguyên Hàng và Trình Nhất Như đã cùng mua: “Em hãy tự xem đi, người phụ nữ trong lòng em khi không có em sẽ như thế nào!”
Không để hai người phải chờ lâu, Trình Nhất Như nhanh chóng tay trong tay cùng với một người đàn ông ước chừng khoảng ba mươi tuổi đi ra cửa, hai người đó lên xe, trong chiếc xe đã đóng cửa kia, Nguyên Hàng nhìn thấy rất rõ hai người họ đang hôn nhau.
Nguyên Húc thấy em trai mình tức giận vô cùng, hai mắt đỏ ngầu, đương nhiên là đã bị đả kích vô cùng lớn.
Anh không nói thêm điều gì, những lúc như thế này, tốt nhất là nên để anh ta yên tĩnh sẽ tốt hơn.
“Có về nhà cùng anh không, hay là?”
Nguyên Hàng nhắm mắt lại: “Đưa em về nhà đi anh cả.” Bây giờ anh ta sợ bản thân sẽ không kiềm chế được mà giết người đàn bà đó.
Sau khi Nguyên Hàng về nhà thì nhốt mình trong phòng ba ngày liền, đến ngày thứ tư anh ta một mình lái xe ra ngoài.
Bà Nguyên không yên tâm, định gọi người đi theo thì Nguyên Húc ngăn lại: “Nó lớn như vậy rồi, mẹ, mẹ nên tin nó, sẽ xử lý tốt việc của mình.”
Đến tối, Nguyên Hàng quay về, vẻ mặt hơi chán nản, gương mặt có chút buồn phiền. Nguyên Húc biết, Nguyên Hàng đã từ bỏ.