Trong đầu hắn xuất hiện rất nhiều ký ức mơ hồ, ví dụ như mình đã từng là ma vương oai phong của cả đại lục, sau đó bị loài người xảo quyệt phong ấn trong sợi dây chuyền này, lang bạt mấy nghìn năm mới rơi vào tay con người.
Hắn chắc chắn mình không phải là cái gọi là ma vương.
Bởi vì ký ức của linh hồn này lúc trước đã chỉ đạo cho cô gái mà hắn đang nương náu đi tìm linh hồn con người, những việc như thế này hắn không thể làm được.
Thế thì rốt cuộc hắn là ai? Cơ thể của linh hồn này đang ở đâu?
Vấn đề này này hắn đã suy nghĩ một tháng nay, cuối cũng vẫn không hiểu.
Cho đến hôm nay hắn đã nghĩ thông suốt, không cần biết cơ thể ma vương đang ở đâu, kể từ giây phút hắn bắt đầu tỉnh lại thì hắn chính là ma vương.
Ánh mắt của hắn xuyên qua hư không, nhìn về phía vương đô xa xôi.
Từ tận đáy lòng hắn có một khát khao, dường như ở vương đô xa xôi kia có một thứ vô cùng quan trọng đang vẫy gọi hắn.
Mặt trời còn chưa xuất hiện ở đường chân trời thì phủ công tước Hoa Hồng Trắng đã bắt đầu bận rộn.
Veronica sớm đã ra khỏi giường, mặc trang phục kiếm sĩ bắt đầu buổi tập luyện, mặc dù có tố chất trời ban nhưng sức mạnh mà nàng có được như ngày hôm nay cũng là nhờ vào việc nỗ lực luyện tập.
Trong cơ thể tràn đầy sức mạnh chiến đấu, Cố Thịnh Nhân rất hưởng thụ cảm giác này. Hai thế giới trước, cho dù là Tưởng Lệnh Trinh hay Trình Tích Tri thì đều là những cô gái chân yếu tay mềm trói gà không chặt, nhưng cơ thể này của Cố Thịnh Nhân lại là một người vô cùng mạnh mẽ.
Dựa theo tình tiết câu chuyện thì sau hai năm nữa Eve Heather sẽ đưa ma vương đến vương thành, trước lúc đó, cô phải cố hết sức để nâng cao sức mạnh của bản thân.
Chính vì vậy mà bọn người hầu của phủ công tước đều phát hiện điện hạ của bọn họ hình như còn chăm chỉ hơn lúc trước.
Công tước Hoa Hồng Trắng Richard đứng trước cửa sổ trong phòng, nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé trong sân tập võ đang nghiêm túc cầm kiếm luyện tập mấy chiêu thức mà ông vừa dạy mấy hôm trước.
Công tước điện hạ là một mỹ nam tử hiếm có, nghe nói năm đó công chúa điện hạ cũng rất thích vẻ ngoài đẹp trai tuấn tú của công tước điện hạ, tỏ ý muốn lấy công tước điện hạ, nhưng công tước điện hạ lại chọn phu nhân bây giờ, chính là mẹ của Veronica.
Richard nhìn con gái, trong lòng không thể tránh khỏi có chút tự hào: mặc dù hai vợ chồng ông chỉ có một người thừa kế duy nhất, nhưng Veronica không hề khiến ông phải thất vọng, con bé thông minh, mạnh mẽ, xuất sắc hơn người thừa kế của bất cứ gia tộc nào.
Công tước điện hạ không chút nghi ngờ, dưới sự dẫn dắt của Veronica thì vinh quang của gia tộc Hoa Hồng Trắng sẽ chiếu sáng khắp cả đại lục.
Sinh hoạt hàng ngày của Cố Thịnh Nhân hết sức quy củ: Sáng dậy sớm luyện công rồi ăn sáng với ba mẹ ở phòng ăn, tiếp đó ngồi xe ngựa của gia tộc đến học viện hoàng gia Carter học tập, ăn cơm trưa ở trường, đến ba giờ chiều mới trở về phủ công tước.
Mặc dù công tước Hoa Hồng Trắng rất nghiêm khắc nhưng cũng là một người ba tốt biết giáo dục con gái, sau khi Cố Thịnh Nhân từ học viện trở về thì thời gian còn lại đều có thể tự mình sắp xếp.
Cho dù nàng muốn ra ngoài dạo chơi với các tiểu thư quý tộc hay đi nghe ca kịch, kể cả đi đến khu bình dân ở thành tây, trừ việc phái người bảo vệ an toàn cho con gái thì công tước Hoa Hồng Trắng không can thiệp quá nhiều.
Có lúc vợ không đồng ý, ông lại khuyên bảo: “Một người có tủ tư cách lãnh đạo nhất định phải có chủ kiến của mình. Veronica đã mười ba tuổi, khi ta bằng tuổi với con bé đã cùng ông nội ra chiến trường. Vợ thân yêu ơi, ta tin tưởng vào con gái của chúng ta.”