Nơi không có người nhìn thấy, có một cô gái đang chạy thoát thân ánh mắt bỗng trở nên tối đi, giống như một cơn lốc xoáy vô tận đang đọng lại trong mắt nàng ta.
Lôi Dực Sư nhìn vào đôi mắt của nàng ta, cơ thể khẽ chững lại, sau đó ngửa mặt lên trời gầm rú, sao đó cơ thể lại trở nên to lớn hơn.
“Không xong rồi, Lôi Dực sư phát điên rồi!” người chủ trì đột nhiên hoang mang.
Hắn ta vừa dứt lời, lồng sắt được đúc bằng hợp kim đã bị Lôi Dực sư đang điên cuồng đâm phải mở tung ra.
Lôi Dực sư chạy thẳng lên khán đài. Nơi đó đang có rất nhiều khách quý xem đấu thú, trong đó có rất nhiều người có thân phận cao quý, nếu xảy ra chuyện gì, dù người đứng đằng sau trường đấu có lớn đến đâu cũng sẽ bị phiền phức rất lớn. Mấy bóng người chạy qua Lôi Dực sư, là người của trường đấu thú.
Những cường giả này đều được hưởng lương hậu hĩnh từ trường đấu thú, bình thường hiếm khi họ có cơ hội ra tay. Nhưng ở thời điểm này, cũng chỉ có họ mới có thể ổn định tình hình…
Lôi Dực sư nhanh chóng bị áp chế. Nhưng ma vương làm sao có thể để họ nhẹ nhàng như vậy? Những nô lệ đang nằm la liệt dưới đất “không biết sống chết” cong môi cười một nụ cười thần bí. Cùng thời gian đó, những ma thú ở dưới lòng đất đều sôi sục gào thét.
Ma thú, phát điên rồi.
Rất nhiều ma thú đang bị giam giữ đã xông ra ngoài, nhìn thấy người thì cắn. Chúng đều là chúa tể rừng rậm hoặc bá chủ thảo nguyện, nhưng lại bị bắt giữ, bán cho nơi này để mua vui, trong lòng vô cùng oán hận. Trường đấu thú dưới lòng đất vô cùng hỗn loạn, sắc mặt của những quý tộc đều tái nhợt, muốn chạy trốn. Nhưng lúc này, khắp nơi đều là ma thú điên cuồng, không cẩn thận sẽ bị ma thú điên cuồng cắn đứt cổ.
Cố Thịnh Nhân và mấy người cùng nhau chạy ra phía cửa ra vào của trường đấu thú.
“A!” một giọng nói quen thuộc vang lên, Cố Thịnh Nhân quay lại, một tiểu thư quý tộc mặc áo đỏ ngã ra đất, bên cạnh nàng ta là một hộ vệ nằm trong vũng máu, đương nhiên không còn cách nào bảo vệ chủ nhân nữa.
Joanna cảm thấy mình ngửi được mùi của ma thú, nàng ta tuyệt vọng nhắm mắt lại. Nhưng không hề có đau đớn như dự kiến, khi nàng ta mở mắt ra, một thanh kiếm màng vàng đã chém ma thú thành hai phần: “Tiểu thư Leimeng, ma pháp của ngươi chỉ dùng để trang trí thôi sao?” Cố Thịnh Nhân lớn tiếng nói với nàng ta.
“Ngươi…” Joanna ngơ ngác nhìn Cố Thịnh Nhân, không ngờ Veronica lại ra tay cứu mình.
“Đứng dậy đi, tiểu thư Leimeng, chúng ta không có nhiều thời gian ngồi trên đất đâu!”
Joanna ngơ ngác nhìn thấy vậy giơ tay ra trước mặt mình, mấp máy môi, nắm tay Cố Thịnh Nhân đứng dậy. Nàng ta cúi đầu cảm ơn Cố Thịnh Nhân.
Cố Thịnh Nhân cố giấu nụ cười nhạt bên trong chiếc áo choàng, người nguyên tắc như Joanna chính ra không hề xấu, chỉ là do gia tộc đã chiều hư nàng ta, nhìn thấy nàng ta, cô nhớ tới nguyên chủ mà mình phải đóng vai Trình Tích Tri.
Ban đầu là bốn người, giờ biến thành năm người. Cũng may mấy người không phải là võ giả thì là ma pháp sư, những ma thú này không phải là cấp bậc cao, nên không hề gặp rủi ro gì, mấy người đều thuận lợi đến cửa trường đấu thú.
Ngay khi Cố Thịnh Nhân thở phào nhẹ nhõm, thì một người nhỏ nhắn lao đến trước mặt cô với tốc độ chóng mặt.