Lúc người đàn ông ấy ở đây, cô không cảm thấy hắn quan trọng bao nhiêu, thậm chí lúc đầu chịu ảnh hưởng của nội dung cốt truyện, cô ước gì cách hắn xa chút.
Nhưng bây giờ, khi người đàn ông kia rời di thật, Cố Thịnh Nhân phát hiện mình thấy không quen.
Lúc luyện kiếm không có người nắm tay chỉ dẫn bên cạnh, không có người dùng giọng điệu đùa giỡn nói thích mỗi ngày, cũng sẽ không vì biết được người kia luôn luôn bảo vệ bên cạnh mà thấy vô cùng an tâm.
Cố Thịnh Nhân nghĩ lại, cảm thấy mình thật xấu xa. Mình đã không có cách nào đáp trả lại hắn, xem ra như vậy, Ma Vương rời đi khỏi mình cũng tốt.
Đảo mắt lại qua nửa năm.
Nửa năm này, Cố Thịnh Nhân tập chung tu luyện, cố gắng tăng thực lực lên, đến chuyện tìm kiếm người mình yêu, cũng không hứng lắm.
Nhắc tới mới nhớ, cái thế giới này không có áp lực gì cả, cũng vì nguyên chủ Veronica · Roman bị Ma Vương coi trọng, ép rút linh hồn.
Nhưng mà theo sự hiểu rõ của Cố Thịnh Nhân đối với Ma Vương, căn bản không có khả năng làm ra chuyện này, mà nhân vật nữ phụ đỡ đạn Eve · Heather phản công cũng đã trở thành một nữ vệ trưởng ở phủ công tước Hoa Hồng Trắng.
Như vậy bản thân mình chỉ cần yên tâm làm Veronica · Roman, dựa theo kế hoạch đã định trong thế giới này để sống hết đời là được.
Đang suy nghĩ, đột nhiên Cố Thịnh Nhân cảm thấy trái tim đau xót. Giống như bị người dùng dao khoét một miếng thịt trước ngực.
Là khế ước cộng sinh!
Ngay khi cúi người, Cố Thịnh Nhân hiểu ra tại sao chỗ này đột nhiên xuất hiện đau đớn... cô và Ma Vương ký kết khế ước cộng sinh.
Như vậy, ý cái này là, Ma Vương gặp nguy hiểm.
Cố Thịnh Nhân gần như lập tức hoảng loạn.
Cô nhắm mắt lại, từ từ cảm nhận vị trí của Ma Vương.
Lâu sau, Cố Thịnh Nhân mở mắt ra, nàng tìm thấy được vị trí ở trong rừng rậm Tinh Quang phía nam đế quốc Carter. Nơi đó sống với mỹ mạo thiện chiến, được xưng là tộc Tinh Linh.
Cố Thịnh Nhân nghĩ chút là hiểu được ý nghĩ của Ma Vương... chắc chắn hắn muốn giành lấy dòng suối sinh mệnh được tộc Tinh Linh bảo vệ đời đời để tái tạo thân thể.
Hai người đã từng thỏa thuận chuyện này, chờ đến khi Cố Thịnh Nhân trở thành Kiếm Thánh tới rừng Tinh Quang giành suối sinh mệnh, không có nghĩ tới người đàn ông này không nói một tiếng đã đi một mình.
Cố Thịnh Nhân không biết làm sao, nhưng không trì hoãn, sau khi báo với cha mẹ một tiếng, nàng bước lên con đường tiến về rừng rậm Tinh Quang.
Cho dù thế nào, cũng không thể ngồi nhìn người đàn ông kia rơi vào nguy hiểm.
Lúc này tình hình Ma Vương không thể tốt được.
Dù sao hắn cũng từng oai phong toàn bộ đại lục Ma Vương, cho dù bây giờ không có cơ thể, cảnh giới hiện nay đã cao hơn vương Tinh Tinh rất nhiều, nên việc lẻn vào bên trong cấm địa của tộc Tinh Linh không một ai biết cũng không khó gì với hắn.
Chỉ cần tìm được suối sinh mệnh, gột rửa linh thể trong đó bảy ngày, lấy sức mạnh linh thể của hắn, có thể trực tiếp sinh ra một thân thể mới.
Nhưng hắn đã đánh giá thấp sức mạnh của hồ sinh mệnh.
Có lẽ, phải nói là hắn đã đánh giá cao năng lực chịu đựng của linh thể.
Trong một phần bí pháp, muốn tái tạo thân thể, còn cần không ít thứ để trợ giúp, thế nhưng Ma Vương luôn luôn tự cao, cho rằng những người cần đến thứ ngoài là bởi vì bản thân không đủ mạnh, cho nên chẳng thèm ngó tới.
Bây giờ, hắn lại tự cho mình ăn đau khổ.
Lúc cọ rửa trong suối sinh mệnh, Ma Vương cảm thấy linh hồn của mình như bị đặt trong lửa nóng thiêu đốt, đau đớn khổ sở khó nói.
Cái này đều không tính là gì, quan trọng lúc trước hắn đã thiết kế trận pháp dùng để che giấu tai mắt người khác, bời vì dao động linh hồn quá lớn, không chịu nổi áp lực này nên bị phá vỡ.
Gần như tất cả tộc nhân của tộc Tinh Linh đều cảm nhận được động tĩnh đến từ cấm địa.