Editor: Yên VũBeta: Aki ReTên giám đốc nhìn thấy cô muốn vung rìu liền sợ hãi kêu to: "Cô đừng làm loạn!!! Là phòng số 222! Lãnh tổng ở phòng 222!"Ninh Mông tạm thời để tay xuống, đi đến trước phòng 222 sau đó lại vung rìu lên một lần nữa.
Bên cạnh bỗng có một trận gió nổi lên, trước mắt cô đã xuất hiện một tấm thẻ phòng...Thịt trên mặt giám đốc còn đang rung, ông hết sức cung kính giơ tay trình lên thẻ phòng, như thể sống không còn gì luyến tiếc mà nói: "Cô Ninh, mời dùng."Ninh Mông cầm lấy tấm thẻ phòng kia.Tên giám đốc xốc quần áo của mình, sau đó liền tự va đầu vào cạnh tường làm cho bản thân hôn mê trước, ông còn không ngừng diễn, luôn miệng nói: "Tôi bị bắt...!Tôi cái gì cũng không biết..."Ninh Mông yên lặng nhìn tên giám đốc diễn xuất mà âm thầm khen ngợi."Lãnh Vân Đình, anh muốn làm cái gì?" Trong phòng, Tô Thiên Thiên bị buộc từng bước lui về phía sau, nam nhân trước mặt cô giống như một con sư tử, mang theo khí thế hùng hổ dọa người.
Tô Thiên Thiên lúc này mới ý thức được, mặc kệ bản thân có chán ghét người đàn ông này bao nhiêu thì anh ta cũng là nam chủ của thế giới này, thế lực của anh ta cô căn bản không thể địch lại.Gương mặt Lãnh Vân Đình sắc nét như đao, ngũ quan điêu khắc lập thể rõ ràng, đôi mắt vô định lạnh băng chứa chút cao ngạo, đáy mắt thâm trầm ảm đạm tràn ngập lửa giận, mái tóc đen nhánh phát tán ở mang tai.
Quả thật anh tuấn không thể không khiến người khác kinh ngạc mà âm thầm cảm thán, nhưng toàn thân lại mang theo một khí chất lạnh lẽo."Tô Thiên Thiên, cô cùng lắm cũng chỉ là một thế thân mà thôi, dựa vào đâu tự cho mình có tư cách ra điều kiện với tôi?" Lãnh Vân Đình dùng một tay nới lỏng cà vạt, hai tròng mắt đen nhánh tựa hai hồ sâu không đáy.
Trong mắt thỉnh thoảng hiện ra một lưu ảnh màu đen không thể nắm được, thần bí khó lường nói, "Xem ra là muốn tôi nhắc lại cho cô nhớ nhiệm vụ của cô trong phần khế ước đã ký...""Lãnh Vân Đình!" Tô Thiên Thiên nghiến răng nghiến lợi, "Anh đã quên anh thích cô ấy sao? Nếu anh ra tay với tôi, bị cô ấy biết được thì phải làm sao?"Bước chân Lãnh Vân Đình dừng một chút, nhưng rất nhanh khóe miệng anh ta liền hiện lên sự châm chọc, "Cô cho rằng, loại phụ nữ như cô có thể có tư cách xuất hiện trước mặt cô ấy sao?"Tô Thiên Thiên lùi một bước liền ngã ngồi trên giường, sau đó đưa mắt nhìn Lãnh Vân Đình từng bước áp sát, trong lòng ngập tràn hối hận bản thân đã lỗ m ãng.
Đây là thế giới của bá đạo tổng tài, cô không nên trực tiếp cùng Vân Lãnh Đình nói rõ thân phận, vì những người cao cao tại thượng luôn luôn không chịu được cảnh bị phụ nữ khiêu khích.
Lúc cô đang chìm trong tuyệt vọng lại thấy cánh cửa phòng bị đẩy ra, ánh đèn từ ngoài cửa tràn vào xua tan bóng tối bên trong.Có một người đang đứng trước luồng ánh sáng đó thong thả nói: "Anh dám động vào cô ấy thử xem?"Lãnh Vân Đình sửng sốt, lập tức xoay người.
Anh ta nhìn thấy bóng hình quen thuộc bèn ngoài ý muốn nói: "Mông Mông, anh..."Chiếc rìu dính vào tường vừa hay kề sát cổ của Lãnh Vân Đình cũng cắt ngang lời anh ta nói.Lãnh Vân Đình cảm thấy trên đầu có chút lạnh lẽo.Ninh Mông đi tới từng bước một, mặt xụ xuống.
Một tay lấy rìu xuống vác lên vai rồi đi tới trước mặt Tô Thiên Thiên, giọng điệu lạnh lùng, "Người con gái này, không phải là người mà anh có thể động vào."Trong lòng Tô Thiên Thiên bỗng khẩn trương.Lãnh Vân Đình ở trong lòng trầm mặc trong chốc lát liền không nhịn được lên tiếng, "Mông Mông, em đừng hiểu lầm, anh không hề có tình cảm với cô ta..."Lời anh ta nói còn chưa dứt thì tiếng còi cảnh sát dưới lầu truyền đến.Tên giám đốc vốn đang ngất xỉu kia rất nhanh liền đỡ cửa đứng dậy kêu lên: "Tổng giám đốc, cảnh sát tới!"Không bao lâu sau rất nhiều cảnh sát đã tới.
Sau khi nhìn sơ qua cảnh vật chung quanh, một vị cảnh sát lớn tuổi hỏi: "Nhận được người báo án là Lãnh Vân Đình có ý đồ xâm phạm người khác, mời ngài Lãnh đi theo chúng tôi."Lãnh Vân Đình bỗng đen mặt."Đây...!đây...!đây...!nhất định là hiểu lầm!" Giám đốc cuống quít giải thích, "Lãnh tổng của chúng tôi là người thế nào, mấy người chắc chắn đều đã nghe nói qua!""Tôi chính là người báo cảnh sát!" Ninh Mông ném rìu giơ tay lên, "Tôi có thể chứng minh anh ta muốn làm hại người khác!"Sau khi lấy lại tinh thần, mắt Tô Thiên Thiên liền lộ ra vẻ kinh ngạc.Sắc mặt Lãnh Vân Đình vốn lạnh băng bỗng nhiên liền hòa hoãn xuống, anh ta nhìn Ninh Mông rồi bất đắc dĩ sủng nịch cười cười, "Mông Mông, anh biết em là đang ghen tỵ để ý việc anh cùng người con gái khác ở bên nhau."Giống như đang nói "Được lắm, em muốn chơi, anh liền cùng em chơi".Lãnh Vân Đình lại lạnh nhạt nhìn về phía mấy vị cảnh sát, "Bạn gái tôi cũng chỉ là muốn cùng tôi chơi đùa một chút thôi, các người có thể quay về rồi.""Chơi đùa cái gì? Có người báo cảnh sát, chúng tôi phải điều tra rõ!"Ngài cảnh sát nói xong, hai tay Lãnh Vân Đình liền bị một cảnh sát trẻ khác giữ chặt lại.Sắc mặt Lãnh Vân Đình cứng đờ, "Các người không biết tôi là ai?"Vị cảnh sát già khí thế ngạo nghễ, "Ai quan tâm đ ến việc anh là ai? Đây là trừ gian diệt bạo có biết không hả?"Gân xanh ở thái dương Lãnh Vân Đình nổi lên.Ninh Mông quay đầu lại nhìn Tô Thiên Thiên rồi nghiêm giọng nói: "Đối phó với loại đàn ông ức hiếp phụ nữ này nhất định phải báo cảnh sát xử lý.
Chính sách của nhà nước trừ gian diệt bạo luôn loại trừ thứ trọng nam khinh nữ, khối u ác tính của xã hội này.
Nếu như cô bị khi dễ một lần lại không đi báo cảnh sát vậy sẽ còn lần thứ hai, thứ ba...!Phụ nữ đối mặt với tình huống như thế này không được thỏa hiệp, đối phó kẻ phạm tội phải đưa bọn họ đến cục cảnh sát, như vậy mới có thể xây dựng xã hội hài hòa, cô biết không?"Tô Thiên Thiên im lặng.Ngài cảnh sát cười vài tiếng, "Cô gái có giác ngộ rất cao đó.""Hơ hơ." Ninh Mông sờ sờ sau ót ngượng ngùng, cô gượng cười, "Cũng không có gì, tôi chỉ là mỗi ngày đều học tập cường quốc một chút mà thôi."Tô Thiên Thiên nhíu mày nhìn Lãnh Vân Định bị giải đi, lại nhìn về phía vẻ mặt thật thà cùng bộ dạng trung thực của Ninh Mông.Cô gái này so với nữ chủ mà cô biết...!Quả thật phong cách không giống nhau..