Vân Mộng Vũ nắm chặt trong tay điện thoại, ánh mắt thâm trầm.
Triệt ca cùng Kỳ ca đang tránh nàng. Cho dù nàng có ngốc cỡ nào thì cũng có thể cảm nhận được.
Mặc dù ba người bọn họ tại Thương Lam vị diện đã xác định quan hệ, hai người bọn họ cũng rời bỏ gia tộc sau lưng theo nàng trở về hiện đại.. nhưng chung quy không hề tiến thêm một bước nào ngoài nắm tay, hôn trán.
.
.
-”Vũ nhi..” Hiên Viên Triệt âm thanh lạnh nhạt vang lên khiến Vân Mộng Vũ hoàn hồn.
-”Đủ , lại tiếp tục đề tài sau khi kết hôn mới ở chung chứ gì, ta đây cúp máy” Vân Mộng Vũ mất kiên nhẫn đáp, dứt lời liền cúp máy.
.
.
Hiên Viên Triệt nhìn điện thoại hơi nhăn mày. Cũng không có ý định gọi lại, hắn cho tay vào túi quần đứng tại hành lang nhìn xuống.
.
.
Hắn một đầu tóc vàng nay cắt ngắn, nhuộm thành màu đen, đôi mắt màu vàng cũng dùng long tức che giấu.
Một thân tây trang mặc trên người hắn hệt như tranh vẽ, một tổng tài soái khí uy vũ.
Hắn nhìn ra bầu trời.
Không khí nơi này vô cùng ô nhiễm.
Đến nơi này đã được năm năm. Nhờ vào số bảo vật trong không gian giới chỉ hắn có một số “tiền” không nhỏ, “lập nghiệp.”
Nơi này không có chiến khí, không có tu luyện. Nơi này nhân loại làm chủ, họ sử dụng một thứ gọi là “chất xám” tạo ra những “công cụ” vô cùng “tiên tiến” phục vụ cho đời sống của họ.
Bạc trở thành trang sức mà thứ dùng để “lưu thông”, trao đổi, mua bán gọi là tiền.
Đó là những thuật ngữ của nơi này.
Hắn hiện tại đã “hoà” vào thế giới này, lại chung quy vô pháp “nhập“.
Hắn tự hỏi, mình quyết định có phải đã sai hay không?
Mỗi đêm nhắm mắt lại, vị đạo sĩ đó ánh mắt vằn lên những tia máu không thể tin khi bị Vũ nhi lừa dối lại hiện ra.
Vị đạo sĩ đó muốn mượn lực Vũ nhi cứu thiên hạ, chống lại Ma Thần.
Vũ nhi đã từ chối, còn lợi dụng ông ta mở ra đường hầm không gian, chạy đến nơi này.
.
.
Cứu thiên hạ...
Trong đó có tộc nhân của hắn.
Phụ vương, mẫu hậu...
Hắn nhìn bầu trời im lặng.
Chung quy giữa nàng( VMV) và hắn đã có ngăn cách.
Có lẽ Hách Liên Kỳ cũng như vậy đi.
---------------------
RRRR...RRRRR....RRRRRRR
Một tiếng chuông điện thoại cắt đứt dòng suy tư của Hiên Viên Triệt, hắn cho tay vào túi quần lôi ra điện thoại, nhìn màn hình sau đó mở miệng.
-”Kỳ?”
-”Hiên Viên Triệt, đừng quên cuộc hẹn cùng tổng tài Dạ thị đêm nay.” giọng Hách Liên Kỳ tà mị vang lên.
-”ân, hợp đồng đã chuẩn bị sẵn sàng, tối nay gặp tại QueenMerry..” Hiên Viên Triệt nhìn đồng hồ, hơi chần chừ..sau đó lên tiếng.
-”Kỳ.. Vũ nhi vừa gọi cho ta” Hiên Viên Triệt giọng không có bất kỳ phập phồng nào lên tiếng.
-“....” đầu dây bên kia truyền đến một hồi im lặng.
Một lúc sau.
-”Hiên Viên Triệt”
-”ân?”
-”ta là Vương thú nhân bộ tộc. Sinh mạng con dân ta mỗi một người chết đi thì Hoả Hồn trong thức hải của ta sẽ tắt đi một cái...” Giọng Hách Liên Kỳ run rẩy..hắn hít một hơi sâu sau đó nói tiếp.
-”hiện tại Hoả Hồn toàn bộ tắt ngóm!” Hách Liên Kỳ nghẹn ngào thanh âm.
-“...” Hiên Viên Triệt trầm ngâm không nói.
-”ta hiểu.. bởi vì ta cũng vậy” Hiên Viên Triệt lên tiếng cắt đứt đau thương của Hách Liên Kỳ.
.
.
-”tối gặp” Hách Liên Kỳ đơn giản một câu sau đó cúp máy.
.
Hắn đứng trên ban công tầng nhìn lên bầu trời.
Hắn vẫn biết Vũ nhi làm ra lựa chọn như vậy không sai.
Lúc đó Ma Thần tấn công thế như chẻ tre, vốn dĩ đã không có thể cứu vãn.
Người không vì mình trời tru đất diệt.
Hắn có thể hiểu được hành động của Vũ nhi.
Vũ nhi cũng vì an toàn của bản thân và của hắn cùng Hiên Viên Triệt.
Thế nhưng, hắn nguyện ở lại cùng tiến cùng lùi cùng tộc nhân, thay vì bỏ rơi bọn họ chạy đến nơi tha phương như thế này.
Mọi thứ rất “hiện đại“. Cuộc sống trải qua rất khá.
Nhưng suy cho cùng đây là thế giới của nhân loại.
Mà hắn..
Chỉ có một nửa là nhân loại.
Không thể hoà nhập.
------------------------
Đêm. QueenMerry.
Tại sảnh chính.
Người người ăn mặc lịch sự, trò chuyện cùng nhau.
Một số ít cùng nhau khiêu vũ.
Nơi này là nhà hàng số một Z nước.
Tại một vị trí gần cửa sổ, ba nam nhân anh tuấn soái khí ngồi đó. Khiến không ít nữ nhân như có như không ném ánh mắt về nơi này.
Cực phẩm soái ca nha.
------------------
-”Hách Liên tổng, Hiên Viên tổng, nghe danh đã lâu. Vạn hạnh.” nam nhân ngồi đối diện hai người lên tiếng trước.
Hắn mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao, làn môi cương nghị. Tóc cắt gọn gàng vuốt nhẹ lên cao lộ ra vầng trán thông thái.
-”Dạ tổng, ngài quá lời, Dạ tổng mới là.” Hiên Viên Triệt thưởng thức khiêm tốn nói.
Tiếng nhạc du dương.
Dạ Thần thong thả nhấp một ngụm rượu vang đỏ, sau đó nhìn đồng hồ trên tay, hẳn là sắp đến.
-”Dạ tổng đợi ai sao?” Hách Liên Kỳ nhìn hành đôgj của Dạ Thần hiếu kỳ hỏi.
-”Ân, chúng ta đợi người phụ trách “hàng nóng” đến” . Dạ Thần đúng chuẩn mỉm cười.
-”ồ,..” Hách Liên Kỳ gật đầu. Trong lòng có chút suy nghĩ.
Hắn đến nơi này đã năm năm, nói nhiều không nhiều nói ít không ít, chung quy một ít thường thức phải biết.
Chẳng hạn Dạ thị.
Dạ thị là một con rồng khổng lồ, hắc bạch ăn thông.
Trên hết, nghe nói người thần bí đứng sau Dạ thị sở hữu Dark - tổ chức ám sát quốc tế duy nhất được thế giới công nhận sự tồn tại.
Không ngờ nhân vật chỉ nghe danh không thấy mặt hôm nay lại đích thân đến đây.
Hách Liên Kỳ cúi đầu che dấu trong mắt nồng đậm hưng phấn.
Mà Hiên Viên Triệt cũng đồng dạng như vậy.
-----------------
Đang lúc hai người rong ruổi theo những suy nghĩ của mình, thì Dạ Thần đứng dậy.
Hai người nâng mắt nhìn nhau, cũng theo đó đứng dậy.
-”Selena, here!” Dạ Thần lên tiếng.
Hiên Viên Triệt cùng Hách Liên Kỳ cùng hướng tầm mắt về phía cửa.
Chỉ thấy một cô gái đang sải bước tiêu sái đến bên này.
Màu đen tóc dài được buộc cao, tự do phi vũ trong gió.
Cô mặc một bộ áo bó sát người màu đen, lộ ra dáng người tinh tế hoàn mỹ, vòng eo mảnh khảnh, đôi chân dài.
Theo từng bước chân cô đến gần, ngũ quan của cô dần hiện ra.
Đó là như thế nào một gương mặt?
Mỹ đến nghẹt thở.
Gương mặt nhỏ nhắn hình trái xoan, quỳnh mũi nhỏ xinh, cao, thẳng . Làn môi no đủ phớt hồng. Màu tím lưu ly hai mắt khiến người ta nhịn không được chìm đắm si mê.
Thế nhưng khí chất tản ra trên người cô lại khiến người ta kiêng kị.
Lạnh.Lạnh và Lạnh.
Đó là thứ duy nhất người ta nhìn thấy trên người cô.
Hờ hững, lạnh nhạt, dường như không có cái gì có thể chạm vào lòng cô.
Hiên Viên Triệt cùng Hách Liên Kỳ trái tim đập loạn.
Hắn làm sao vậy? Cả hai cùng nghĩ.
Cảm giác y hệt như kề bên Vũ nhi.
.
.
Thật ra Hách Liên Kỳ cùng Hiên Viên Triệt không biết, cả hai bọn họ cũng không thích hay yêu Vân Mộng Vũ.
Tim đập nhanh trước ai đó là biểu hiện của yêu. Cho nên cả hai vẫn nghĩ là mình yêu Vân Mộng Vũ.
Và tất nhiên hiện tại, cả hai cũng không hề yêu Dạ Tuyết. Nhưng tim vẫn nhịn không được đập loạn vì nàng.
Nhưng thực tế lại là..bởi vì Thiên Mệnh lực.
Trong máu của bọn họ chảy xuôi huyết mạch thượng cổ thần thú.
Đối với Thiên Mệnh lực là không tự chủ bị hấp dẫn.
Tuy nhiên bởi vì Vân Mộng Vũ Thiên Mệnh lực không tinh thuần, cho nên đối với Vân Mộng Vũ cả hai vẫn luôn giữ được những suy nghĩ của riêng mình.
Hai người bọn hắn luôn như có như không tách ra thế giới cùng nàng.
Họ không hề quên kiêu ngạo từ sâu trong xương, họ là thú tộc, mà nàng..là nhân loại.
Thế nhưng..Dạ Tuyết là người được Thần lựa chọn. Cho nên giờ phút này hai người đều không tự chủ bị nàng hấp dẫn.
Tất nhiên với điều kiện, trong lòng họ phải có một chút suy nghĩ như vậy nếu không cho dù là Thiên Mệnh lực thì cũng chẳng làm được gì.
Mà Vân Mộng Vũ từng làm Hiên Viên Triệt thưởng thức, từng cứu Hách liên Kỳ.
Cho nên...
Bất quá hiện tại cả hai cũng không biết điều này. Chỉ đồng thời không hiểu mà thôi.