Trúc Viên như cũ tĩnh lặng.
Ánh trăng bàng bạc phủ xuống mặt nạ bạc, phát ra quang mang trong đêm tối khiến Nguyệt thoạt nhìn càng trở nên lạnh lùng.
Bên dưới lớp mặt nạ, ánh mắt Nguyệt trở nên sâu thẳm.
Hắn tất nhiên nhận ra gương mặt nam nhân trước mắt.
Nam Cung Chu Khắc!
Nhị hoàng tử- nhị ca trên danh nghĩa của hắn, đồng thời là con của nữ nhân kia.
Nhìn hai người hỗ động trước mắt, lại thêm việc Nam Cung Chu Khắc ra mặt vì nàng ta đấu giá tại đấu giá hội, Nguyệt hơi nheo mắt.
Hắn quả nhiên cùng nữ nhân kia có liên hệ.
Nghĩ đến việc nàng ta vừa xúi giục vật nhỏ cùng nam nhân khác tư hội, trong lòng hắn cảm giác chán ghét Vân Mộng Vũ phút chốc đạt đến đỉnh.
Nguyệt lạnh lùng nhìn Nam Cung Chu Khắc anh hùng cứu mỹ nhân, chiến khí trên người ồ ạt tràn ra ngoài mang theo bén nhọn sát khí thẳng hướng Vân Mộng Vũ.
Hắn vẫn chưa quên trên bản điều tra, ả nữ nhân này đã từng đối xử với vật nhỏ như thế nào!
Nam Cung Chu Khắc ở lúc nhận thấy áp lực hướng thẳng về phía mình toàn thân căng thẳng như một dây cung, ôm Vân Mộng Vũ hộ vào lòng, ngay lập tức đề ra bản thân chiến khí khó khăn chống đỡ.
Nguyệt hừ lạnh, khí thế lại tăng thêm hai tầng, ép Nam Cung Chu Khắc gần như không thể hô hấp, gương mặt hắn ngay lập tức trắng bệch, gân xanh ẩn hiện trên trán tỏ rõ giờ khắc này hắn đã sắp thụ đến giới hạn.
Mà Nguyệt, không có chút ý định nào bỏ qua cho hai người, Nam Cung Chu Khắc đầu đầy mồ hôi vội vàng mở miệng.
-”Nguyệt các hạ hà tất cùng một nữ tử yếu đuối hạ tử thủ? Huống chi Vũ nhi cũng chưa từng đắc tội với các hạ. Nếu Vũ nhi vô thức mạo phạm nơi nào, ta đây cùng nàng tạ lỗi?”
-”tạ lỗi?” Nguyệt cười lạnh. Hắn sẽ không không biết Dạ Tô Nghi Dạ gia là cái dạng gì đức hạnh, đây rõ ràng là tính kế vật nhỏ. Càng nghĩ càng sinh khí, Nguyệt lại tăng thêm một tầng áp lực.
Mặc dù có Nam Cung Chu Khắc thừa nhận phần lớn áp lực, nhưng Vân Mộng Vũ cũng không khá là bao, ả nép mình vào lồng ngực Nam Cung Chu Khắc gương mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc không dễ phát hiện chật vật, ả hít một hơi, đáy mắt thoáng hiện lên một tia ngoan lệ, bên dưới ống tay áo, hai cây độc châm không tiếng động xuất hiện.
Nam Cung Chu Khắc chịu đựng khoái đến cực hạn liền hướng về Dạ Tuyết hô to.
-”Tiểu thư, Vũ nhi là tỷ tỷ của cô, vì cớ gì thân nhân đối mặt nguy hiểm không tương trợ?”
Ách..liên quan gì đến ta?
Nghe Nam Cung Chu Khắc nói Dạ Tuyết rất muốn khinh bỉ nam nhân kia một câu như vậy, bất quá nàng vốn dĩ cũng không có ý định giết Vân Mộng Vũ.
Người ta là nữ chủ, là con cưng của thần, không nói đến việc quang hoàng cường đại, người gặp người thích hoa gặp hoa nở, gặp dữ hoá lành, đánh quái thăng cấp lập hậu cung là việc trong tầm tay, chỉ bằng việc nam,nữ chủ là trụ cột của thế giới này, ai biết một khi giết thần chi sủng nhi khiến quỹ tích bị thay đổi, thế giới này sẽ như thế nào đâu?
Vì vậy, Dạ Tuyết nhẹ nắm lấy ống tay áo của Nguyệt giật giật, nhẹ giọng.
-”Hà..Nguyệt, mau dừng lại, đó là tỷ tỷ của ta, nàng cũng là muốn tốt cho ta thôi” Dạ Tuyết định gọi Hàn, nhưng chợt nhớ đến nơi này có người ngoài nên nhanh miệng sửa lại.
Ngoài ý muốn, Nguyệt thế nhưng thật sự dừng tay.
Áp lực đột ngột biến mất nhượng Nam Cung Chu Khắc ôm Vân Mộng Vũ nhịn không được lảo đảo, lùi hai bước mới kham kham dừng lại.
Nguyệt hừ lạnh ôm lấy vòng eo của Dạ Tuyết nhún chân đề khí bay đi.
Nam Cung Chu Khắc trong lòng thở phào nhẹ nhõm, còn chưa thở hết một hơi đã thấy Nguyệt không quay đầu, tốc độ không đổi, một tay ôm gọn tiểu cô nương trong lòng một tay nhẹ vung lên.
Trong đêm tối, hai tia hàn quang lạnh lẽo bị tà áo Nguyệt nhẹ phất bay vút trở lại nhằm hướng nơi phát ra.
Đồng thời một tiếng hét thảm của nữ nhân cắt ngang bầu trời đêm tĩnh mịch.
Vân Mộng Vũ gương mặt trắng bệch ôm lấy cánh tay của mình, ánh mắt hận ý nhìn chằm chằm về bóng lưng hai người đang dần đi xa.
Trên mu bàn tay của ả, hai chi độc châm gần như xuyên qua bàn tay ả, làn da xung quanh dần biến thành màu tím đen đồng thời nhanh chóng thối rữa.
Vân Mộng Vũ cắn chặt môi, dứt khoát rút ra hai căn độc châm vứt xuống đất, lại từ tay áo lấy ra một chiếc lọ, đổ ra một viên đan dược màu đen cho vào miệng.
Nam Cung Chu Khắc nhìn Vân Mộng Vũ mặt không đổi sắc làm một loạt hành động, dư quang đảo qua hai căn độc châm dưới đất, nhất thời ánh mắt trở nên thâm sâu khó lường.
Chỉ thấy xung quanh nó ,một vòng toàn chừng tam,tứ tấc toàn bộ thực vật đều héo rũ, đáy mắt lướt qua một tia kinh dị, sau đó là hiểu ra cùng nghi kỵ.
-”Vũ nhi, nàng không sao chứ?” Nam Cung Chu Khắc nhẹ nắm bàn tay của Vân Mộng Vũ lo lắng hỏi.
-”Muội không sao, vừa nãy đa tạ huynh ra tay tương trợ” Vân Mộng Vũ lúc này mới chợt nhớ ra bên cạnh còn có một người khác, nghĩ đến một loạt hành động của bản thân, Vân Mộng Vũ có chút khẩn trương.
-”Cái đó.. Khắc ca ca, muội,.. Chỉ là cảm thấy nam nhân kia thật đáng ghét, làm huynh bị thương, nhất thời nóng nảy,..phóng châm..”
Vân Mộng Vũ càng nói càng nhỏ, sau đó cúi đầu một bộ dáng làm sai đợi trách phạt.
Nam Cung Chu Khắc một tia nghi ngờ vừa nổi lên liền bị câu này của Vân Mộng Vũ thổi bay không còn một mảnh. Hắn ôn nhu vuốt vuốt phần tóc rối trên trán của nàng, nhẹ giọng.
-”Vũ nhi, Nguyệt các chủ của Diêm Tự Các là một nhân vật nguy hiểm, nàng vì ta mà sinh khí, ta rất vui vẻ, nhưng mà về sau, nàng đừng hành động dại dột như vậy, nếu vừa rồi không có muội muội nàng, hôm nay ai trong chúng ta cũng không có kết cục tốt.
Hắn tất nhiên có nhân mạch của riêng mình, dù sao ý định của hắn là ngôi vị Hoàng đế, mẫu phi cũng cho rất nhiều ám vệ bảo vệ hắn trong bóng tối, thế nhưng, nếu không phải bước đường cùng, hắn tuyệt đối sẽ không chính diện đối đầu với Diêm Tự Các.
-”Vũ nhi, để nàng ấm ức, chờ ta, chờ ta hai năm nữa...” Nam Cung Chu Khắc hôn nhẹ mu bàn tay non mềm của Vân Mộng Vũ nỉ non.
Chờ ta hai năm nữa, khi ta ngồi lên ngôi vị đế vương, nàng sẽ là mẫu nghi thiên hạ.