Nữ Chủ Tra Hóa Chi Lộ

chương 9: chén canh thứ nhất (8)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thanh Hoan thực may mắn khi Hoa Nhứ Nhi là người sau. Nàng cuối cùng chỉ là một cô nương mới mười bốn tuổi cho nên vẫn không thể nào che dấu được hoàn toàn cảm xúc của chính mình ở cái tuổi còn nhỏ như vậy.

Thanh Hoan dù sao cũng là một người sống gần bốn mươi năm cho nên nếu so sánh với một thiếu nữ ngây thơ thì tất nhiên thủ đoạn của nàng sẽ cao minh hơn rồi.

Sống chung với Quân Vô Nhai nhiều năm như vậy nàng đã thành công làm cho hắn cho rằng mình là một cô nương bề ngoài luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng nội tâm lại rất thành thật.

Cho nên có một ngày nàng cùng Hoa Nhứ Nhi chống đối thì ở trong lòng Quân Vô Nhai sẽ không đến mức quá thua thiệt đi.

Nàng cũng rất tò mò xem đến cuối cùng Quân Vô Nhai sẽ tin tưởng nàng hay là người muội muội Hoa Nhứ Nhi này.

"Đúng vậy! Đến lúc đó muội cũng phải đến uống chén rượu mừng đó!"

Quân Vô Nhai hoàn toàn không hề cảm thấy sự khác thường của Hoa Nhứ Nhi. Có lẽ nên nói, phần rung động lúc đầu của hắn đối với Hoa Nhứ Nhi đã bị Thanh Hoan thành công lau sạch rồi cho nên bây giờ trong mắt Quân Vô Nhai thì Hoa Nhứ Nhi chỉ đơn giản là một người muội muội. Hắn có thể sẽ dành tình thương yêu và chiều chuộng của một người ca ca cho một người muội muội là Hoa Nhứ Nhi nhưng nếu bắt hắn phải làm một nam tử đi yêu nàng ta thì hắn sẽ không làm được.

Có đôi khi trong tình yêu thứ tự đến trước và sau rất là quan trọng, Thanh Hoan đã chiếm được cơ hội tốt trong việc này nhưng nếu đợi đến khi tình cảm của Quân Vô Nhai và Hoa Nhứ Nhi càng ngày càng sâu, nàng mới đến đào góc tường thì đó là một chuyện không thể nào dễ dàng thực hiện được nữa.

Cũng may là nàng có được nhiều năm chậm rãi mà làm việc đó.

Hoa Nhứ Nhi cố tỏ ra vui vẻ, nàng ta miễn cưỡng cười nói:

"Đương nhiên! Chỉ cần Vô Nhai ca ca thích là tốt rồi. Hơn nữa... Nhứ Nhi cũng rất thích Thất Thất tỷ tỷ."

Câu nói cuối cùng rất thích Thanh Hoan, quả thực dường như là một con độc xà đang theo dõi con mồi, bất cứ lúc nào cũng có thể vươn hàm răng bén nhọn và đầy nọc độc ra cắn xuống một cú chí mạng vậy. Quân Vô Nhai lại chẳng hề phát hiện, hắn còn cảm thấy người muội muội này và người trong lòng của mình rất hợp ý nữa.

Trong lòng hắn cảm thấy rất vui vẻ, liền lôi kéo Hoa Nhứ Nhi kể cho nàng ta nghe rất nhiều chuyện liên quan đến hai người bọn họ. Khuôn mặt Hoa Nhứ Nhi luôn mỉm cười nghe hết tất cả nhưng hai tay nàng ta đã sớm co lại thành nắm đấm.

Quân Vô Nhai có chuyện phải ra ngoài một lúc cho nên trong phòng liền chỉ còn lại hai người là Thanh Hoan và Hoa Nhứ Nhi mà thôi. Thanh Hoan rót một chén trà đưa tới trước mặt Hoa Nhứ Nhi nhưng nàng ta lại đưa tay lên lật đổ chén trà khiến cho nước trà nóng hổi đều đổ hết lên tay của Thanh Hoan. Cách lớp lụa mỏng la thường, làn da trắng như tuyết của nàng đỏ bừng một mảnh trong nháy mắt.

"Ai nha!"

Hoa Nhứ Nhi không hề cảm thấy hổ thẹn mà nói xin lỗi:

"Thật là xin lỗi! Thất Thất tỷ tỷ có thể tha thứ cho ta một lần không."

Nàng ta từ trên cao nhìn xuống Thanh Hoan, ánh mắt nàng ta cho thấy đối với một kỹ nữ thanh lâu như Thanh Hoan rất là khinh bỉ. Nếu so sánh với thiếu nữ ngọt ngào đơn thuần lại tri kỷ hiểu chuyện lúc trước quả là trái ngược hoàn toàn.

Thanh Hoan cũng bị công phu biến đổi sắc mặt của nàng ta hù dọa. Nàng chớp chớp mắt, thầm nghĩ là nếu kiếp trước mình cũng có được bản lãnh này thì như thế nào sẽ rơi vào kết cục phải treo cổ tự sát chứ?

"Cái này! Nhứ Nhi..."

"Ngươi đừng có gọi ta là Nhứ Nhi, chỉ là một cái kỹ nữ ti tiện thì làm sao có tư cách mà gọi tên của ta được chứ?"

Hoa Nhứ Nhi cười nhạt, đôi tay vòng trước ngực, đôi mắt thì nhìn xuống Thanh Hoan:

"Ngươi căn bản là không xứng với Vô Nhai ca ca, tốt nhất nên tự hiểu lấy thân phận của mình không được đeo bám Vô Nhai ca ca nữa, bằng không thì ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Nàng là một cô tiểu cô nương tuổi còn nhỏ lại chỉ là một thiếu nữ mới mười bốn tuổi mà trong đôi mắt lại có thể bắn ra thứ ánh sáng hung ác như vậy khiến Thanh Hoan bị hù dọa phải đưa tay lên che ngực, liên tục lui về phía sau, lúng ta lúng túng nói:

"Ngươi..."

Hoa Nhứ Nhi còn muốn tiếp tục uy hiếp thì lại đột nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân liền tỏ ra vẻ hoảng hốt la lên:

"Thất Thất tỷ tỷ! Cẩn thận một chút nước trà này rất nóng nha!"

Bên người có một trận gió thổi qua thì ra là Quân Vô nhai đã vội vàng vọt tới trước mặt Thanh Hoan rất là cẩn thận nâng bàn tay đang bị phỏng của nàng lên, giọng nói mang theo ý tứ trách cứ nhưng vẫn rất là ôn nhu:

"Như thế nào có thể không chú ý như vậy chứ?"

Nói xong, hắn liền nhẹ nhàng thổi nhẹ vào bàn tay đang bị phỏng của Thanh Hoan, nàng liền đẩy hắn một cái nói: "Không sao! Chàng đi lấy hòm thuốc đến đây đi."

Quân Vô Nhai đi ra sau tấm bình phong, nhân cơ hội này Hoa Nhứ Nhi liền hung tợn, trợn mắt nhìn Thanh Hoan một cái nhưng khi Quân Vô Nhai đi ra khỏi tấm bình phong rồi thì nàng ta liền trở lại bộ dạng ngọt ngào thường ngày, chân thành nói:

"Vô Nhai ca ca, huynh phải cẩn thận một chút. Muội nghe nói chuyện xử lý khi bị bỏng này nếu làm không tốt thì sẽ rất dễ dàng để lại sẹo. Làn da của Thất Thất tỷ tỷ lại tốt như vậy cho nên huynh phải cẩn thận một chút."

Quân Vô Nhai gật đầu nhưng khi hắn ngẩng đầu thì trong thấy vẻ mặt Thanh Hoan đang né tránh, mà người khiến nàng phải né tránh kia... hình như là Nhứ Nhi thì phải. Hắn cảm thấy có chút kỳ lạ, Nhứ Nhi là một nha đầu rất đáng yêu mà Thất Thất lại là một cô nương không sợ trời, không sợ đất làm sao mà Nhứ Nhi có thể khiến Thanh Hoan lộ ra vẻ mặt tràn đầy sợ hãi lại không dám nói ra chỉ có thể cố gắng đè nén như vậy?

Đáy lòng hắn do dự nhưng lại không có mở miệng hỏi. Bôi thuốc tốt nhất cho Thanh Hoan xong, nhìn thấy trên làn da thịt trắng như tuyết của nàng, có chỗ chướng mắt như vậy liền khiến cho tâm tình của Quân Vô Nhai nhất thời vô cùng không tốt.

Thanh Hoan vỗ nhè nhẹ lên bàn tay của Quân Vô Nhai, dịu dàng nói:

"Ta không sao, chàng... Chàng hay là đưa Hoa tiểu thư đi trở về đi. Ở đây dù sao không phải là nơi đàng hoàng, bất luận như thế nào thì cô nương nhà lành cũng không thích hợp ở đây lâu."

Quân Vô Nhai gật đầu, Hoa Nhứ Nhi thì lại kháng nghị nói:

"Thất Thất tỷ tỷ tại sao lại khách khí như vậy! Tỷ kêu muội là Nhứ Nhi là được, cần gì phải gọi là Hoa tiểu thư như thế!"

Cái này rõ ràng chính là bản thân nàng ta yêu cầu, bây giờ ngược lại đi trách cứ Thanh Hoan khách khí. Nha đầu này, nếu là đi làm con hát tất nhiên sẽ nổi tiếng khắp đại giang nam bắc, trong lòng Thanh Hoan là nghĩ như vậy:

"Nơi này là thanh lâu, nếu như gọi thẳng phương danh của Hoa tiểu thư thì sẽ có tổn thất đối với danh dự của Hoa tiểu thư cho nên không gọi thì tốt hơn."

Câu trả lời này rất hay, đã khéo léo đưa ra lý do tại sao không gọi Nhứ Nhi lại uyển chuyển biểu đạt nàng là vì suy nghĩ cho danh tiếng của Hoa Nhứ Nhi. Quả nhiên khi Quân Vô Nhai nghe nàng nói xong ánh mắt càng trở nên nhu hòa, còn sắc mặt của Hoa Nhứ Nhi thì hết sức khó coi.

Nàng vốn muốn khiến cho Thanh Hoan phải xấu mặt, không có ai hiểu rõ Vô Nhai ca ca hơn nàng. Nếu để cho Vô Nhai ca ca biết Thất Thất này cùng những người kỹ nữ khác không có gì khác biệt, đều là thứ nữ nhân chỉ biết tranh giành tình nhân, tối ngày lục đục với nhau thì Vô Nhai ca ca sẽ theo nàng về nhà mà sẽ không thèm tối ngày lưu luyến nơi bướm hoa này nữa.

Nàng ta sẽ cho hắn biết cái nữ tử thanh lâu này có lẽ trong nhất thời sẽ khiến hắn động tâm nhưng người thích hợp với huynh ấy nhất sẽ là nàng.

Quân Vô Nhai nhéo nhéo mũi Thanh Hoan ở ngay trước mặt Hoa Nhứ Nhi nói:

"Nàng nha, sao lại hiểu chuyện như vậy chứ?."

Hoa Nhứ Nhi nhìn chướng mắt liền ngắt lời, nói:

"Vô Nhai ca ca! Muội muốn về nhà! Huynh có thể đưa muội đi về nhanh một chút được không? Ở nhà ba vị ca ca chắc là rất sốt ruột rồi!"

Quân Vô Nhai hôn lên cái trán Thanh Hoan rồi nhỏ giọng nói:

"Ta rất nhanh thì sẽ quay về, buổi tối cùng nàng dùng bữa có được không?"

Sau khi nhìn thấy Thanh Hoan gật đầu liền mỉm cười dắt Hoa Nhứ Nhi đi ra. Trước khi đi Hoa Nhứ Nhi còn không quên quay đầu lại cho Thanh Hoan một cái nhìn thắng lợi. Vô Nhai ca ca nếu đã chịu đưa nàng về nhà thì nàng sẽ có cách làm cho hắn không thể quay trở lại. Cuộc hẹn dùng chung buổi tối này của họ, coi như gặp quỷ đi.

Thanh Hoan nhìn theo hai người rời đi cũng không nói gì.

Đến bữa tối, Quân Vô Nhai tất nhiên là không có quay về. Thanh Hoan nghĩ, địa vị bản thân mình trong lòng hắn vẫn chưa đủ! Quân Vô Nhai là cái người cần chậm rãi châm lửa nấu ếch nhưng mà thời gian của nàng không có nhiều lắm. Nàng cần phải nghĩ ra biên pháp tốt khiến sự việc diễn ra nhanh một chút.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio