Trương Anh Túc ở trong ngực nàng không ngừng rêи ɾỉ. Hai mắt cũng sắp chống đỡ không nổi cơn đau nhói ở bụng chỉ đành ôm chặt eo nàng: “An Vân...em đau...”
“Nhanh lên một chút.” Diệp An Vân nóng lòng thúc giục vị bác sĩ.
Bác sĩ cũng phải toát mồ hôi vì bị khủng bố tinh thần không nhẹ. Xung quanh còn có vô số những ánh mắt hướng y mà nhìn đăm đăm.
Bác sĩ rốt cục cũng tra được bệnh, mặt bị kéo đến căng thẳng, gấp gáp nói: “Cậu chủ bị đầu độc một lượng nhỏ thuốc phá thai trong thức ăn. Cũng may là được phát hiện kịp thời, nếu không chỉ e...”
Sắc mặt Diệp An Vân tối sầm, thoáng chốc yên lặng siết chặt nắm đấm.
Trong lòng ngực người thương bỗng phát ra tiếng thút thít vực lại tinh thần nàng. Hắn hướng đôi mắt phủ sương, tay vừa ôm bụng vừa nức nở: “An Vân... đau, đau quá.”
Không khí xung quanh bất ngờ hòa hoãn, nàng nhẹ giọng vỗ về bảo bối trong lòng: “Không sao không sao, chị xoa bụng cho em, không đau...”
Nhưng lời nói kế tiếp bỗng quay ngoắt một trăm tám mươi độ trở nên đanh thép, ra lệnh cho những vệ sĩ đang đứng xung quanh: “Điều tra cho kỹ. Không phải tôi không tin tưởng những người làm trong nhà mà là chính họ... đã khiến cho tôi không thể tin tưởng.”
“Vâng, tiểu thư.”
Nàng quay sang bác sĩ: “Kê thuốc dưỡng thai ngay lập tức.”
“Vâng vâng!” Vị bác sĩ giật mình tăng tốc.
“Còn nữa.”
Ba mẹ nàng ngồi một bên xem chuyện, thấy sắc mặt những người làm xung quanh đột nhiên thay đổi thì biết là sắp có chuyện không lành. Cả người cũng khống chế không được run lên.
“Người nào gây ra, người đấy nhận hậu quả. Tra rõ nguồn gốc, kẻ đứng sau chịu tội gấp trăm!”
Không khí một lần nữa bị đảo ngược. Ngột ngạt đến nghẹt thở.
“Rõ!” Giọng nói khô khốc, khàn đặc của đám vệ sĩ vang lên. Như mũi dao đâm thẳng vào tim của kẻ đã gây ra mớ hỗn độn của ngày hôm nay.
“Ba mẹ.” Diệp An Vân gượng cười: “Ba mẹ có thể quay lại nhà chung không? Con không muốn ba mẹ nhìn thấy cảnh tượng xấu xí tại nơi này.”
Hai ông bà nhìn nhau, cũng hiểu ý con gái nên chấp nhận quay về.
Phòng khách lại một lần nữa trở nên im ắng, chỉ còn sót lại vài tiếng rên khe khẽ của Trương Anh Túc. Diệp An Vân đau lòng ôm cứng hắn vào lòng, đều tay xoa xoa bụng lớn: “Anh Túc ngoan, không đau. Chị ở đây, không rời xa em.”
Trương Anh Túc nghe thấy tiếng nàng, càng thêm rúc vào lòng nàng. Cảm thấy nàng chỉ ôm hắn như vậy hình như cũng không đủ, hắn dùng hết sức lực vươn người lên: “An Vân... hôn, chị hôn em đi.”
Diệp An Vân đau lòng muốn chết, lúc này anh xã muốn cái gì lập tức chiều cái đấy. Cũng không suy nghĩ thêm, nhẹ đặt lên trán hắn một nụ hôn. Hôn lên cả bờ môi mềm mại không còn chút huyết sắc vì đau.
Cuối cùng thì canh an thai cũng đến, nàng thở phào một tiếng cảm thán. Đón lấy chén canh từ tay quản gia mà hạnh phúc tràn trề.
“Anh Túc, ăn một chút. Ăn rồi thì sẽ không đau nữa.”
Hắn khó khăn gật đầu, hiện tại mở miệng ra cũng thấy khó khăn nữa là.
“Chị, chị không xa em chứ? Chị sẽ không đột nhiên bỏ đi chứ? An Vân, chị sẽ không...”
Lời còn chưa dứt, Diệp An Vân đã hôn hắn thêm một cái cắt đứt lời dở dang. Nàng mỉm cười: “Không. Chị ở đây, chỉ ở bên cạnh bảo bối. Diệp An Vân là của một mình Trương Anh Túc, mãi mãi không có chuyện rời đi.”
Những lúc cơ thể hắn bất ổn thì thường xuyên dẫn đến tâm lý cũng bị bất an. Nếu không có một sự khẳng định tuyệt đối của nàng, Trương Anh Túc nhất định sẽ không để yên.
“Nào, ăn một chút.” Nàng cố gắng dỗ dành hắn ăn thêm một chút.
Dần dần, sự lo lắng lắng xuống thì cơn đau dai dẳng trong bụng cũng biến mất. Vì quá mệt mỏi mà hắn đã ngủ thiếp đi.