Cứ nghĩ sẽ lao đầu vào học ngày học đêm, vậy thôi...
Nhưng không, hôm thi xong tôi mệt kinh khủng.
Người mệt oải, con Phương đang đi đăng kí học quân sự Trung Học Phổ Thông.
Tôi đăng kí lớp và nên nhờ nó đi hộ luôn một thể.
Đang cầm quyển truyện mà chẳng có hứng học gì cả, tôi uể oải nằm xuống mặt bàn.
Nhưng không được lâu thì con Phương lao vào khoe:
- Này, trường mình được đi cùng trường Lễ Xuân đấy!
Tôi thắc mắc:
- Thì sao?
- Nhiều trai đẹp kinh khủng luôn.
Thung thướng quá đi mất.
- Điên.
Haiz, mệt lắm, oải kinh lên được.
Vô tiết mà đầu óc cứ lơ mơ rồi mụ mị hết cả lên, không vô đầu được cái gì.
- Huyền Anh, có người tìm mày kìa.
Tìm tôi? Làm cái mẹ gì? Đang mệt mà lết ra ngoài.
- Ơ...!anh Quốc?
- "Ừ, cho em này, bao hôm vất vả.
Tôi vui vẻ đón lấy, nhưng chưa cầm được bao lâu thì bị giật lại, thay thế vào đó là ly trà sữa vị chocolate.
- Huyền Anh không uống nước cam, nó uống trà sữa, đúng không?
- Ừ..
Ừm...
Anh Quốc thấy vậy chỉ cười cười, nói sẽ chú ý hơn.
Tôi kệ hai hắn ta, bước vào lớp, mệt lắm rồi...
Để chúc mừng các học sinh đi thi thì nhà trường tổ chức văn nghệ, mỗi lớp một tiết mục.
Chúng tôi đùn đẩy tất cả mọi chuyện cho nhau ngày sinh hoạt.
Kết quả là hại thầy Khánh lú hết cả não, hại người mình choang choáng thêm ý.
- Nhìn này, Huyền Anh và Anh Thiên hát qua mẹ ba tháng rồi mà view cứ tăng vun vút.
- Câm mõm, tăng thì liên quan à?
Người đang mệt nên thành ra nóng hết cả người, giận dữ quát.
Chúng nó cũng im thin thít, lần đầu nghe bố mày quát hay gì mà im vậy?
Rồi, tôi tuyên bố:
- Không thì cả lũ lên hết, hát bài Quốc Ca cho tao!
Ý kiến này bắt đầu được hưởng ứng, không cần phải đùn đẩy, chi ly từng việc.
Thầy Khánh thở phào:
- Đúng là cán bộ lớp, ra ý kiến này được ấy chứ.
Tôi gật đầu, con Phương vẫn đang cãi nhau với mẹ vụ chuyển trường nên chẳng rảnh ngồi nghe sinh hoạt.
Mẹ nó lại bắt đầu nhắn tin ngon ngọt, bắt ép nó phải chuyển đến ngôi trường ấy.
Ngồi ở ghế đá khu thể dục mà lu bu đầu óc, giờ chẳng về nổi, vừa còn phải làm đề môn Anh chứ.
Mà kể đến môn Anh lại hài chết đi được, cô lớp tôi tên Lê, Hà Lê.
Thứ bảy tuần này là sinh nhật cô, thằng Thiên mạnh miệng:
- Em sẽ tặng cô cân Lê.
Rồi nối tiếp nối tiếp là tiếng cười khúc khích của chúng tôi.
Cô Lê gật đầu, kêu không có là cô phạt.
Mùa này chắc gì đã có Lê chứ, ông ơi ông chết chắc.
Đang ngồi ngẩn ngơ thì có đứa ngồi cạnh mình, hỏi han:
- Sao thế, này, này...
Mình không trả lời, ai đó cáu gắt lên.
Hắn dám kéo bả vai mình, lay lay.
Mình mệt lắm, không trả lời nổi ý.
Nó chạm trán mình, lại lo lắng lên:
- Sốt hả? Nóng quá!
Rồi chạm vào hai má mình, mát quá!
Nó kéo tôi vào phòng y tế, không có cô ở đây.
Nó bỏ tay ra, mà mình đang liên miên lắm, cầm lại hai bàn tay nó, không rời.
Rồi người nó mát lắm, mùi nó thoải mái lắm! Nhưng nó vẫn vô tình bước ra khỏi phòng, gọi cho ai đó, dặn dò một hồi.
phút sau, nó đi vào, an ủi:
- Ngoan nào, đừng chạm lung tung.
- Không...Thoải mái lắm!
- Đau không?
- Khó chịu một xíu, không đau.
Tôi ngoan ngoãn vậy đó, lúc ốm là nhỏ nhẹ vâng dạ.
Ai đó chắc hắn hài lòng lắm, tôi nhìn nó, long lanh.
- Sao thế?
Tóc nó...!Sao mượt mà vậy? Tôi xoa nó như xoa một con cún, cười vui vẻ.
Rồi có người mang cho nó một hộp cháo và...!thuốc.
Nó lại nhẹ nhàng:
- Ngoan nào, ăn đi rồi uống thuốc nha.
Nó ngọt ngào dỗ dành, tôi lắc đầu.
Nó vẫn nhẫn nại:
- Nào, ngoan ngoãn.
- Không!
Sau khi mất phút dỗ dành, dường như nó đã mất kiên nhẫn.
Tiếng của nó to hơn nãy:
- MAU ĂN.
- Aaaaaa...!Hic...!bé Xuân Xuân quát mình...Huhu...
Xin lỗi nha, mình mè nheo vậy chứ không trẻ con đâu, đang ốm mà.
Tôi bắt đầu sụt sịt, trực nước mắt rơi.
Rồi tôi khóc nha.
Eo, nghĩ lại phải nói là ngại hết đường lui luôn.
Nhưng nó đặt bát cháo xuống, lại gần tôi.
- A...
Rồi nó nhẹ nhàng gạt đoạn tóc rối của tôi, lau đi nhưng giọt nước mắt.
Nãy mình còn khóc lóc mà bây giờ đã ngại ngại, mặt đỏ lên, không biết nói gì.
- Ừ, ăn nào.
Mình ngoan hơn nãy rồi, chìa tay xin bát cháo của người ta.
Đang ăn, mà chẳng có vị gì cả, đã thế còn đăng đắng nữa.
Nó hỏi ngon không, mình gật đầu.
Nó bảo cũng muốn ăn thử.
Mình vui vẻ đưa cho người ta, nhưng nó lắc đầu:
- Bé Hành bón cho mình ăn đi.
- Đéo.
Nhưng người ta há mõm ra rồi chẳng lẽ lại không cho.
Rồi tôi cho nó miếng cháo nè, Huyền Anh ngoan quá đi.
Ăn xong thì phải uống thuốc.
Giờ thì Huyền Anh chẳng thể ngoan ngoãn thêm một miếng nào nữa, trùm chăn kín mít, nhất định không chịu uống.
Nó lao vào, không chịu nó thêm gì.
Hứ, người gì đâu kiệm lời.
Hành động dứt khoát, cầm tấm chăn, giật mạnh.
Rồi hai tay nó ghì chặt mình, nằm đè trên, không chịu buông.
Tôi giãy dụa, gào thét, vô tác dụng luôn.
Rồi một tay nó thả ra, dí luôn viên thuốc vô mồm mình, nói đúng một từ:
- NUỐT.
Huhu, mình mệt lắm, yếu lắm, đành nghe lời nuốt viên thuốc.
Thấy mình ngoan ngoãn mới thả mình ra, cho mình về nhà.
giờ mới thoát khỏi kiếp nạn này, nhưng mình mệt lắm.
Nó đèo mình về, dặn dò:
- Ngủ sớm.
- Ờ...Ừ...Mày về đi.
Rồi nó bắt taxi về.
Mình vô nhà, lòng không khỏi thổn thức.
Thế nào mà sáng khoẻ re, nhờ công chăm kĩ hơn ăn cá của bạn Thiên á nha.
Nhưng sáng ra, đi ngang qua khu cỏ dãy D, mình đã nghe thấy một điều thú vị.
Rất rất thú vị liên quan tới mình là đằng khác:
- Haha, con đấy mày vẫn không tán được à?
- Dương Hoàng Quốc hotboy mà cũng có ngày này.
- Con đấy nghe ghê gớm nhỉ?
Ô, hay ghê, mình lại chính là nhân vật được nhắc đến.
Nhưng tên Quốc này hay thật, hèn chi mà suốt ngày mua đồ cho mình.
Để nghe hắn ta trả lời sao đã:
- Con đấy đáng ra đã đổ tao rồi.
Ọe, đổ cái bà nội mày, méo thèm.
- Chẳng qua...
Chẳng qua sao hả nhóc, nói lên nghe coi?
- Do tên Nguyễn Hoàng Anh Thiên đó cản trở tao.
Ú, Bé Xuân Xuân liên quan chi hả mày? Tôi tính xuất hiện, chửi cho cái lũ chết bầm đó một bài học.
Nhưng từ đâu ra cái mùi bạc hà chặn tôi.
- Từ từ nào, nghe chút nữa đã...
Á, kéo mạnh chi làm người ta hết hồn, nghe thì nghe.
- Không ăn được thì mình phá.
Á đù, bạn Quốc ơi, phá chi mà phá?
Nhưng giờ cái người không bình tĩnh lại là nó, tôi phái kéo nó lại, cái thằng này mới nói xong.
- Mày phá gì?
- Đúng đó, nó nhìn vậy mà đanh đá lắm!
Á à, dám nói bà mày đanh đá à, cay ghê.
Cái thằng này nữa, dám bẹo má mình rồi cười cười mới ghê chứ.
- Yên tâm, tao sẽ không để chúng mày thất vọng.
Rồi chúng nó giải tán, để lại hai đứa đứng ngay chân cầu thang.
Thằng Thiên giơ ra, một chiếc điện thoại đang ghi âm, khẳng định:
- Không có chuyện đó đâu.
Tôi mắt sáng hơn sao.
Cuối cùng, người đáng tin tưởng nhất vẫn là bạn Thiên.
Nhưng...tên Dương Hoàng Quốc đó sẽ làm gì mình chứ? Bà thách mày dám động tới bà đấy, mẹ cái thằng hâm dở dám lừa bà cơ đấy.
Có ngày bà sẽ để mày hối hận! DƯƠNG HOÀNG QUỐC!!!.