Tâm trạng của giai đoạn hai vô cùng căng não.
Nhất là phần thi "Mỗi người một tài năng" ấy.
Cái này là bắt buộc và là phần khách quan nhất.
Con Phương cứ than phiền với tôi:
- Tao có cái gì được gọi là tài năng không nhỉ?
- Có cái đéo gì.
Tôi cười khẩy.
Nó lườm tôi:
- Con chó! Yêu người đẹp trai là bắt đầu oai với nhây rồi đó.
Tại sao tôi lại vui vẻ tới vậy? Đơn giản thôi, tôi và Thiên thi được giải nên vòng này được miễn.
Cái topic này nổi đình đám mấy ngày nay loanh quanh một chủ đề duy nhất:
"Hot boy và người yêu cùng tạo nên kỷ lục.
Một người giải nhất Toán, một người giải Nhì Văn, chênh lệch với giải nhất chỉ !!!"
Rồi mấy cái comment khen ngợi cứ vô vô vàn vàn.
Tin nhắn một lúc lại báo đau cả đầu.
Trước kia bị chỉ trích là cặp đôi đũa lệch, khi ấy tôi nói không quan tâm lại bảo sai.
Nhưng cảm giác khi được đúng cùng nó thực sự vừa ngại vừa buồn.
Nhưng mình lại cố gắng hết sức, cố để có được ngày hôm nay...
Khi được báo tin có điểm cả hai chúng tôi hồi hộp điên lên.
Từ từ điền số báo danh vào:
"Nguyễn Hoàng Anh Thiên, top môn Toán giải Thành Phố!"
"Trương Ngọc Huyền Anh, top môn Ngữ Văn giải Thành Phố!"
Ngơ ngác đến bất động.
Nhưng ngay sau đó chúng tôi siết chặt tay nhau, cười như điên.
Top đấy!!! Giải Nhì đấy, thiếu đúng là có thể ngang với người ta rồi.
Nhưng thật sự rất hạnh phúc.
Về báo với bố mẹ mà mọi người không tin cơ.
Tôi run run giơ bảng điểm ra, cả nhà hét lên sung sướng.
Bố đứng khựng lại, bật khóc nức nở.
Mẹ cầm điện thoại tôi, gọi cho thằng em về ngay lập tức.
Cái điện thoại rớt mà bố tôi còn mạnh miệng:
- Mua mới, không phải sợ!
Thằng Thiên đứng bên ngoài cũng bị kéo đi ăn lẩu.
Nó cũng khoe cho mẹ tôi, nũng nịu không kém:
- Con được Giải Nhất mẹ ạ!
Tôi và nó hạnh phúc nhìn nhau, mẹ tôi nhanh nhảu:
- Cả hai con đều giỏi, ở lại, nay ăn lẩu!
Tôi và nó gật đầu.
Bố tôi lái xe ô tô chở mẹ đi mua đồ.
Trong nhà chỉ còn tôi với nó, nó run run:
- Anh được giải đấy!
Tôi bình tĩnh hơn rồi, trả lời:
- Thì sao?
- Thưởng cho anh đi!
Nó chu mỏ đòi hôn, lâu rồi cũng chưa động chạm gì.
Thật ra, loại chuyện này đâu phải lần đầu.
Nhưng lúc nào cũng vụng về và ngượng ngùng thế? Làm xong mà im thin thít chẳng dám đả động gì.
Sáng hôm sau con Phương lao vào tôi, hò hét cùng cả khối C này náo loạn cùng luôn.
Nhưng hiện tại, con Phương đang nát óc suy nghĩ về tài năng của nó.
Tôi thêm ý kiến:
- Make up thì sao?
Con Phương mắt sáng rực lên.
Trang điểm hay phối đồ con Phương thực sự là một chuyên gia đấy.
Kết cục cho việc này chính là gì?
Tôi sẽ giúp nó làm người mẫu để nó trang điểm và phối đồ.
Nhìn tôi càng ngày càng có thể vo tròn và lăn lông lốc thì nó càng thích.
Nó muốn cho mọi người xem tài năng của nó.
Không ngại đứng trước mặt thằng Thiên, phán một câu chua chát:
- Người này bây giờ là của tao!
Thằng Thiên kéo lại:
- Xin lỗi, của tôi.
Eo, con Phương kiểu tỏ ra chê.
Nó cầm tay tôi, đoái hoài lại một câu:
- Hôm ấy nhất định tao sẽ biến nó thành công chúa.
Gớm, ở với mình thì chê mình như con Heo lăn lông lốc.
Nhưng khi có người khác thì cố nói rằng mình xinh đẹp.
Đâu ai ép, mắc gì mất công?
- Nó luôn là công chúa trong mắt tao rồi.
- Oẹ.
Lâu rồi không nghe mấy câu sến sượng này nên tôi tỏ ra chê đấy.
Nghe mắc gớm.
Ngày , mọi người nhao nhao tổ chức thi tài năng.
Có thằng Bình hâm nhất, chả thấy tài năng đâu.
- Ờ, alo alo...Đồng bào nghe rõ em không? À...thì chuyện là em tên Hoàng Ngọc Bình, con bố Hoàng Ngọc Sơn và con mẹ Trang Mai Ái Lệ.
Em lên đây vì bị C ép biểu diễn tài năng để chuẩn bị thi thách thức danh hài.
Cả trường có muốn nghe không ạ?
Khiếp, cả lũ nhao nhao trả lời có ồn vcl.
C còn hô to: "Đại Tiên Nữ cố lên!!"
Nó è hèm bắt đầu kể về quá khứ của nó.
- Em được phát hiện có thai khi mẹ uống nước ngọt.
Cả nhà uống không bị sao, đến mẹ Lệ nhà em uống xong thì ói lên ói xuống.
Chợt đi kiểm tra dạ dày thế nào lại phải chuyển qua khu Phụ Sản!!!
Cô Ái Lệ nhìn nó bật cười, thú thật phát hiện có thai khi uống nước ngọt làm giảm IQ của đứa trẻ hay sao mà thằng này thiểu năng thế không biết?
- Thực ra IQ em cao lắm, ngay năm lớp đã biết đánh vần, ờm...!lớp biết cộng với trừ, ừ...lớp biết nhân với chia...
Mé thằng này điên con mẹ nó rồi, bị đá ngay lập tức.
Ôi tội nghiệp Đại Tiên Nữ quá! Nhưng vẫn được /.
Cô Lệ ơi là cô Lệ, cô làm thế nó lại tưởng nó hay.
Tiếp theo Quỳnh Anh C mệnh danh là người hướng nội.
Very very hướng nội là đằng khác, cả năm chỉ ngay cái giọng ấy đến lần là cùng.
Cậu ta tự tin bước lên trước nhưng con mắt bất ngờ, ngơ ngác, ngỡ ngàng của cả đại gia đình C.
Trình bày ngắn gọn:
- Mai Quỳnh Anh, tài năng hát.
Khiếp, hò hét ghê nữa.
Quỳnh Anh học lực trung trung và chẳng mở miệng nói ai câu gì nên lớp này hào hứng phải biết.
Nhạc nổi lên, tôi nghĩ hát sẽ được ai ngờ nó hay vcl.
Hay muốn chết đi sống lại:
- Nhạc giờ này lại tắt
Phố thức cùng đèn đường hiu hắt
Có chút mưa bay qua mi mắt
Rồi thì ai đưa em về đêm nay
Giờ này còn trên phố
Có mấy đôi thì thầm nhỏ to
Tíu tít và chạy về đâu đó
Rồi thì ai đưa em về đêm nay...?!?
Ôi mẹ ơi nó hay vcl.
Cuốn vãi ý, thề!!! Cái giọng trong trẻo mà đáng yêu nặng nề luôn.
Cả trường ngân nga cùng nó đến hết bài.
Điểm cao ra phết /.
Rồi dần dần còn đúng một con nữa chưa biểu diễn tài năng nữa thôi là xong lớp C rồi.
Tôi vẫn ngồi xem chứ chẳng thèm chuẩn bị gì cả.
Con Phương thật sự rất giàu, nó có thể lo toan mọi thứ thôi.
Hôm ấy, nhặt một cây son mà tình bạn bắt đầu.
Nó ngưỡng mộ tôi vì tính tình điền đạm và hoạt bát.
Nhưng rồi cũng có một ngày nó nhận ra, càng thân tôi lại càng loi nhoi.
Tôi hỏi nó bố mẹ nó là làm nghề gì.
Nó trả lời là bán hàng bình thường.
Vâng, bình thường của nó là bố thì có một công ty tại nước Pháp và mẹ là chủ của một quán bar nổi tiếng.
Tháng nhà nó kiếm sương sương gần tỷ chứ mấy, bình thường thôi à.
Bình thường cc, Bình Dương thì có!!!
Đấy, mọi thứ đã được Phương lo nên cứ uống cốc trà sữa của thằng chó đẻ đấy mà chờ đợi thôi.
Con Phương bắn tiếng Anh như gió:
- "Hé lồ, e ve rì bo đỳ", hôm nay Phương tôi đây sẽ cho mọi người xem tôi trổ tài make up!!!
Ô kê, lên luôn này.
Ngồi trên mà hưởng thụ thôi.
Đúng phút sau, một cái cam chiếu lên màn hình, cả trường hò hét inh ỏi.
Xem mình trong gương mà nhận không ra, xinh hết nấc!
Mắt to, môi mọng, má hồng xinh lung linh lấp lánh.
May ảnh cứ nháy tanh tách, bao nhiêu hot girl xin được trang điểm hộ.
Điểm cao nhất lớp:
Xuống dưới cánh gà mà vẫn mải mê nhìn mình nha.
Chợt có người vòng qua ôm tôi, tôi vui vẻ hỏi:
- Tao đẹp không?
- Đẹp!
Ui trụi ui, biết trang điểm lên mới chịu đẹp nhưng vui nha.
Nó không cho tôi tẩy trang mà trưng cái bộ mặt này chụp ảnh với nó vài chục tấm mới tha.
Vừa tẩy xong thì có thông báo:
Đó là ảnh tôi và nó, kèm bên dưới đúng hai chữ: "Của tôi."
Khiếp, cả cái group như bị điên vậy đó, điên cuồng thả tim và bình luận.
Chớp choáng đã lên nghìn lượt thả cảm xúc mới sợ chứ.
Rồi ngày thi cũng tới, bình tĩnh xem số phong.
Ngày trước, mối quan hệ là bạn bè.
Ngày nay, mối quan hệ là tình yêu.
Tôi nhếch mép:
- Tao được lọt top toàn khối, tai nghe hoa hướng dương.
Nó khinh bỉ:
- Lọt top toàn khối, một nụ hôn và quà.
Chúng tôi ngoắc tay nhau:
- Chốt đơn!!.