-một cô bé tuổi rất dễ thương đang yk chơi cùng vs mẹ và anh trai nhưng lại bị lạc mất.đối vs một dứa nhóc như nó thì có thể làm sao mà tìm được họ.cô bé cứ mãi chạy chạy yk tìm anh hai nhưng mãi vẫn không thể tìm được cô bé băng qua đường và bị một chiếc xe tông trúng và dược đưa đến bệnh viện trong khi đó người anh trai hơn mình mười tuổi vẫn cùng mẹ chạy khắp nơi tìm em mình.-sao con lại để lạc em.nó còn nhỏ lỡ xảy ra chuyện gì thì sao-người mẹ
-con xin lổi híc híc
-vài ngày trôi qua cô bé cũng tỉnh và gia đình đang đi tìm trong nỗi tuyệt vọng.
-có ai không giúp cháu vs đây là dâu vậy tại sao cháu lại ở đây cháu là ai
-hu hu
-sao cô bé tỉnh rồi à-bác sĩ già
-đúng ạ nhưng cô bé hk còn nhớ gì cả-y tá
-cô bé cháu có nhớ cháu là ai không cha mẹ nhà cửa có nhớ ai không-bác sĩ ân cần họi cô bé
-cháu không bit cháu đau đầu lắm-cô bé
-tạm thời cháu cứ ở lại đây khi nào nhớ thì ta sẽ đưa cháu về nhà-bác sĩ
-hic..hic
-đêm hôn cô bé chạy ra khỏi bệnh viện cố tìm kiếm kí ức của mình nhưng lại lạc và ngất yk
-cô bé mở mắt ra thì thấy xung quanh có rất nhiều trẻ nhỏ và một đứa bé ba tuổi đang nhìn nó nở một nụ cười
-chị tĩnh òi ao viện trưởng oi chị ấy tĩnh òi nè.
-con tỉnh rồi sao con sao lại xỉu ngoài đường ba mẹ con đâu.viện trưởng
-con không nhớ con không bit mình là ai cả-cô bé trả lời nghẹn ngào
-tội nghiệp thôi con cứ coi đây là nhà con khi nào nhớ thì về nhà.
cô bé sống đó và mang cái tên huyền nhã do mọi người cùng đặt và làm chị em vs nhóc tuổi
năm trôi qua huyền nhã và thư (nhóc tuổi đó) cùng yk học chung và huyền nhã dạy cho thư đánh đàn hát bài mà nhã cứ nhớ trong ký ức chỉ làm mọi thứ
lúc này cô bé tuổi và tuổi đang yk trong trời tối mua đồ về nấu ăn nhưng lại gặp phải một lũ bặm trợn chặn đường dê sòm thì thư đứng ra
-tránh xa chúng tôi ra cấm các nguoi động vào chị ấy nó đứng ra che trước nhã
-con ranh tránh ra nó bụ một tát hất văng ra xa còn nhã thì bị chúng vây lấy sờ mó làm cho nó tức điên lên nhào tới cắn vào tay của một tên nhã cố thoát ra thì thấy một tên đang rút dao ra định đâm nó thì nhã lao tới một nhát dao chí mạng đâm vào ngực nhã và bọn chúng cũng yk mất nó bò tới bên nhã người nhã bê bết máu hơi thở nặng nhọc nói vs nó
thư ..em có sao ..không-nhã nói trong khó nhọc
-em.hic..em không sao chị nhớ đừng ngủ nhé.-nó khóc
-nếu như.. sao này em gặp một người tên.... hàn phong thì nói vs gia đình họ chị ..xin lỗi
-sao..ạ khôn lẽ ..chị đã nhớ ra..-nó nghẹn ngào nói trong tiếng nấc
-ừm chị nhớ vào hôm qua tính hôm nay nói...vs mọi ..người..nhưng có ...lẽ..không được rồi..-càng ngày nhã càng nói khó khăn
-em hãy nhớ ..sau này..nếu ..như có ...gặp..lại gia...đình ..của em ..thì em ...hãy nhận họ..nếu không sẽ ..hối..hận..em gái..yêu của chị.
nhã trút hơi thở cuối cùng bỏ lại nó vs niềm đau
-nước mắt nó rơi trong đêm cơn mưa cũng nhỏ hạt mưa hòa trộn vs nước mắt nó.khôn bit đâu là nc mắt của nó nữa
-chị ơi tĩnh lại yk mà đừng ngủ nữa mùi máu tanh dính cùng mưa vào áo nó.mọi người một lúc sau mới đến và chị nhã của nó nằm trong một căn phòng lạnh lẽo nó đã ngưng khóc thay vào đó là một khuôn mặt trắng bệch và đôi mắt vô hồn
-tụi du côn lãnh án năm tù nó thì cứ tới ngày giổ thì sẻ hát bài gặp mẹ trong mơ mà chị rất thích hát nó hứa nó sẽ không khóc và sẽ tìm ra gia đình chị và sẽ giúp người hoạn nạn lời hứa trước ngôi mộ chị.
trở lại hiện tại
-đôi mắt nó đã nhòe yk .còn phong thì thừ người ra
-cho anh hỏi..có phải chị nhã ..của em có một vết phỏng ở cánh tay phải hình giống hình ngôi sao lắm(phỏng gì mà đẹp vậy) phải..không-phong họi trong giọng nghẹn ngào
-dạ đúng.mà sao anh bit-nó hỏi đầy tò mò
-anh..anh là hàn phong là anh trai huyền nhã người mang tên đó thật ra tên thật là long hàn băng.anh đã tìm kiếm mấy năm nay mẹ vì mất em nên qua đời cha thì cũng vậy.
-anh..anh..hu hu cuối cùng em cũng tìm được rồi chụ nhã ơi.nó khóc nấc lên
-ngày mai em có thể dẫn anh về thăm mộ băng được không..
-anh nhớ nó lắm.anh đã không làm tròn trách nhiễm một người anh anh xin lỗi em băng
-mai hẹn anh h chiều.híc..hic
ừm thôi tối rồi em về yk.-phong