Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

chương 102

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

: Huỳnh Bảo Nhi, tôi không thể phụ bạc Nguyễn Mỹ “Cậu chủ đã quay lại bãi cỏ, mất cả đêm để tìm thứ này.” “Còn cả cái này nữa, vào năm hai mươi tuổi, cô Bảo Nhi đã làm bánh ga tô cho cậu chủ.” Trần Danh đưa mô hình bánh ga tô cho tôi.

Sau khi xem xong, tôi hơi có ấn tượng.

Hình như đây là bánh sinh nhật mà tôi làm cho Trần Thanh Vũ trước kia, chỉ là anh không thèm nhìn nó.

“Cậu chủ không ăn mà bảo người ta làm thành mô hình, luôn đặt trong hộp.

Ở đây còn có rất nhiều ảnh và thư mà cậu chủ viết cho cô nữa.”

Viết cho tôi? Thư?

Tôi ngơ ngác nhìn Trần Danh, nhưng anh ta không giải thích gì thêm mà cứ thế rời khỏi thư phòng.

Tôi cầm những bức ảnh kia lên, người trên ảnh là tôi, có ảnh tôi ngủ trong lớp, có ảnh tôi đang chạy bộ, cũng có ảnh chụp lúc tôi cầu nguyện cho Trần Thanh Vũ ở nhà thờ.

Tại sao những bức ảnh đó lại ở đây? Tôi nhìn những bức ảnh này, nỗi khiếp sợ trong lòng không gì sánh nổi.

Tôi cầm một bức thư có tên mình lên, trên đó viết: “Huỳnh Bảo Nhi là đồ ngốc, ngay cả thiệp chúc mừng ngốc nghếch như thế mà cũng làm được, nhưng tại sao.

Tôi lại rất vui mừng khi nhìn thấy nó chứ? Tôi ném tấm thiệp ấy đi, khi nhìn thấy Huỳnh Bảo Nhi khóc thì trong lòng tôi vô cùng khó chịu.

Tôi mò ở bụi cỏ rất lâu mới tìm được tấm thiệp, dường như trên đó còn có nước mắt của Huỳnh Bảo Nhi, mặn chát.” “Huỳnh Bảo Nhi làm cho tôi một chiếc bánh ga tô, trên mặt còn dính ít bột mì.

Cô ấy nhìn tôi với vẻ thận trọng nhưng tôi không thể nhận, chỉ có thể lạnh nhạt từ chối.

Nhìn bóng lưng bỏ đi đầy chán nản của Huỳnh Bảo Nhi, tôi rất khó chịu nên bèn bảo người ta làm bánh ngọt thành mô hình.” “Huỳnh Bảo Nhi, tôi không thể yêu em… thật xin lỗi..” “Chúng tôi kết hôn, tôi ép bản thân không ngó ngàng đến cô ấy.

Cô ấy rất xinh đẹp nhưng tôi chỉ có thể tỏ ra lạnh lùng.

Khi đi với Nguyễn Mỹ, ở cùng Nguyễn Mỹ, lúc nào tôi cũng nhớ đến Huỳnh Bảo Nhi.

Nguyễn Mỹ mang thai đứa bé không phải con tôi, cô ấy bị một người đàn ông lừa gạt nhưng đây là lỗi của tôi nên tôi nhất định phải chịu trách nhiệm.

Tôi dẫn Nguyễn Mỹ về, muốn cho cô ấy và đứa trẻ kia một danh phận.

Tôi nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Huỳnh Bảo Nhi nhưng không thể tiến lên an ủi bởi vì tôi chẳng thể yêu em, Huỳnh Bảo Nhi… Tôi không thể có lỗi với Nguyễn Mỹ được.” “Chúng tôi ly hôn, trong lòng tôi rất khó chịu.

Huỳnh Bảo Nhi..

trong đầu tôi toàn là Huỳnh Bảo Nhi.

Nguyễn Mỹ tỏ ra vô cùng kích động, đe dọa rằng sẽ tự sát nếu tôi dám ở bên Huỳnh Bảo Nhi.

Sao tôi có thể để cô ấy tự sát chứ, vì thế tôi đành phải thỏa hiệp.

Tôi sắp đính hôn với Nguyễn Mỹ, Nguyễn Mỹ hãm hại Huỳnh Bảo Nhi, tất cả tôi đều biết hết nhưng tôi chỉ có thể bảo vệ Nguyễn Mỹ.

Nhìn dáng vẻ mỉa mai của Huỳnh Bảo Nhi, lòng tôi đau như cắt.” “Con của Huỳnh Bảo Nhi không còn nữa, cô ấy đã thay đổi, chủ động đến gần tôi và nói rằng muốn làm người phụ nữ của tôi.

Tôi rất vui, tôi biết cô ấy muốn gì, tôi thành toàn cho cô ấy.

Huỳnh Bảo Nhi… em có biết không? Tôi rất yêu em nhưng lại không thể yêu em…”

Trần Thanh Vũ… tại sao? Tại sao lại nói những lời này?

Ngón tay tôi run rẩy, đọc từng bức thư, trên đó viết rất nhiều chuyện trước đây.

Trần Thanh Vũ nói anh không cố ý đối xử với tôi như thế, chỉ là anh không thể yêu tôi.

“Trần Danh.”

Tôi ôm bụng, cầm những bức thư kia đi ra khỏi thư phòng.

Trần Danh nhìn thấy tôi, lập tức tiến lên đỡ.

“Cô Bảo Nhi?” “Dẫn tôi đi tìm Trần Thanh Vũ.”

Tôi tóm lấy tay Trần Danh, khàn giọng nói.

Tôi nhất định phải hỏi cho rõ, nhất định phải hỏi cho rõ, rốt cuộc nội dung trong thư có ý gì? Rốt cuộc những lời của Trần Thanh Vũ có ý gì? “Vâng.”

Trần Danh dẫn tôi đến phòng bao của Trần Thanh Vũ ở quán bar.

Khi tôi đến thì anh đang uống rượu một mình, bóng dáng ấy vô cùng cô đơn.

Tôi tiến vào, bước đến trước mặt Trần Thanh Vũ và ném những bức thư kia xuống.

“Trần Thanh Vũ, giải thích cho tôi.”

Rốt cuộc những dòng trong thư đó là có ý gì? Tôi cần một lời giải thích hợp lý.

Trần Thanh Vũ nhếch đôi môi mỏng, nhìn tôi bằng đôi mắt hơi đỏ ngầu.

Anh đặt ly rượu trong tay xuống, lảo đảo đứng dậy.

“Huỳnh Bảo Nhi.” “Giải thích đi, tất cả những thứ đó có ý gì?” Tôi hếch cắm, ôm bụng, cố chấp hỏi Trần Thanh Vũ.

Tôi cần lời giải thích của Trần Thanh Vũ, tại sao phải làm như vậy? Nếu anh yêu tôi thì tại sao lại đối xử với tôi như thế? “Thật xin lỗi.” Trần Thanh Vũ quay đầu sang hướng khác, lạnh nhạt nói.

“Giải thích đi, nói cho tôi biết tại sao đi Trần Thanh Vũ, nói cho tôi biết đi.” Tôi lao đến trước mặt Trần Thanh Vũ, đánh vào ngực anh, quát lên.

Tại sao tôi phải giống như kẻ ngốc mà bị Trần Thanh Vũ xoay mòng mòng như thế? Tại sao Trần Thanh Vũ phải giấu tôi những chuyện đó cơ chứ? “Huỳnh Bảo Nhi, tôi không thể.” Trần Thanh Vũ quay đầu, nhìn chằm chằm vào tôi bằng đôi mắt đỏ ngầu một lúc lâu rồi mới vươn tay, run rẩy chạm vào mặt tôi.

“Tôi không thể yêu em, không thể..

Nhưng tôi không kiềm chế nổi, làm sao bây giờ? Tôi phải làm sao đây?” “Đồ khốn, anh nói yêu tôi thì là yêu, còn nói không yêu thì là không yêu sao? Tại sao anh không đi chết đi.” Tôi giận dữ tát Trần Thanh Vũ.

Trần Thanh Vũ bị tôi đánh, đầu ngoẹo sang một bên.

Tôi căn răng, tát anh thêm cái nữa.

Trần Thanh Vũ không đánh trả, chỉ dùng đôi mắt phượng ma mị đó nhìn tôi một lúc lâu với vẻ bi thương và bất đắc dĩ.

Tôi nhìn khuôn mặt anh, mắt không khỏi đỏ hoe.

“Đồ khốn này, tại sao anh có thể khốn kiếp như thế chứ.” Tại sao có thể đối xử với tôi như thế, tôi chẳng khác gì con ngốc cả.

“Huỳnh Bảo Nhi.” Trần Thanh Vũ ôm lấy tôi, điên cuồng cắn vào miệng tôi.

Tôi ôm Trần Thanh Vũ, khàn giọng nói: “Tại sao phải đối xử với tôi như thế, Trần Thanh Vũ, tại sao…” “Không thể.

Huỳnh Bảo Nhi, tôi không thể yêu em… Tôi không thể có lỗi với Nguyễn Mỹ được.” “Anh không muốn có lỗi với cô ta, chẳng lẽ anh không sợ có lỗi với tôi à? Trần Thanh Vũ, sao anh có thể khốn kiếp như thế?” “Thật xin lỗi… thật xin lỗi.”

Trần Thanh Vũ khàn giọng nói, đặt tôi lên một đầu của ghế sa lon, cơ thể cường tráng nặng nề đè lên người tôi.

Tôi thở hổn hển, giữ bàn tay đang định luồn vào quần áo của mình lại.

“Không được à?” Thấy tôi ngăn cản, Trần Thanh Vũ nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ ngầu.

“Bây giờ… không được.

Tôi lắc đầu, cố kìm nén sự khô nóng trong cơ thể.

Tôi cũng rất muốn Trần Thanh Vũ, nhưng bây giờ tôi không thể làm vậy.

Tôi đang mang thai, đứa trẻ mới được một tháng, nếu như để Trần Thanh Vũ làm như thế, nhỡ nó bị thương thì sao? Nghe tôi nói thế, Trần Thanh Vũ dần dần tỉnh táo lại.

Nhưng vẫn không ngừng hôn lên môi và mặt tôi, khẽ nỉ non tên tôi.

“Huỳnh Bảo Nhi, tôi rất yêu em” “Đứa bé kia… không phải con anh à?” Tôi nhìn khuôn mặt tuấn tú của Trần Thanh Vũ, khàn giọng nói.

Tôi không ngờ sau khi ở chung lâu như vậy mà anh vẫn chưa chạm vào Nguyễn Mỹ.

Không ngờ đứa trẻ trong bụng Nguyễn Mỹ lại không phải của Trần Thanh Vũ.

Tôi còn tưởng.

còn tưởng đó là con anh.

“Vì giận tôi nên cô ấy mới đến quán bar, sau đó bị đàn ông lừa rồi mang thai.”

Trần Thanh Vũ lạnh nhạt rũ mắt xuống, chạm vào đuôi mày tôi.

“Trần Thanh Vũ, anh không nợ Nguyễn Mỹ cái gì cả” Tôi nằm chặt tay Trần Thanh Vũ, nhìn anh rồi nói.

Anh đã từ bỏ rất nhiều thứ vì Nguyễn Mỹ rồi.

Trần Thanh Vũ không trả lời, chỉ nói khẽ: “Huỳnh Bảo Nhi, em không hiểu đâu, tôi không thể phụ bạc Nguyễn Mỹ được.” “Thế nên anh có thể hi sinh tôi? Lần nào anh cũng hi sinh tôi, tôi là cái quái gì cơ chứ?”

Nghe Trần Thanh Vũ nói thế, tôi tức giận đẩy mạnh anh ra, quát lên.

Trần Thanh Vũ kinh ngạc nhìn tôi, tuy anh không nói gì nhưng khuôn mặt tuấn tú kia lại băng lãnh đến mức đáng sợ.

“Vì Nguyễn Mỹ cứu anh hồi bé nên anh mới muốn báo đáp như thế à?” “Vì tôi nên cô ấy đã bị người ta thay phiên nhau cưỡng hiếp.”

Âm.

Tôi mở to mắt nhìn Trần Thanh Vũ, toàn thân cứng đờ.

“Vào đúng ngày mà chúng ta kết hôn.” Trần Thanh Vũ thản nhiên nhìn tôi rồi kể cho tôi nghe tất cả mọi chuyện.

Thì ra vào ngày mà chúng tôi kết hôn, Nguyễn Mỹ đã gọi điện bảo anh không được kết hôn với tôi, nhưng anh từ chối.

Sau đó, Nguyễn Mỹ bị một người đàn ông thuộc công ty đối thủ của Trần Thanh Vũ bắt cóc, gã ép anh giao tài liệu mật của tập đoàn Trần Thăng ra.

Trần Thanh Vũ cầm tài liệu mật đi cứu Nguyễn Mỹ, nhưng cuối cùng lại rơi vào bẫy.

Những người này muốn đối phó với Trần Thanh Vũ, đánh anh gần chết.

Nguyễn Mỹ van xin bọn họ, họ bảo Nguyễn Mỹ ngủ với mình, cô ta đã đồng ý.

Sau khi thuộc hạ của Trần Thanh Vũ chạy đến, anh cho người đưa những kẻ đó vào cục cảnh sát, đè chuyện này xuống và không để ai hay biết.

Những người biết tình hình đều bị Trần Thanh Vũ trừ khử.

“Tại sao lại như vậy.

Tôi ngơ ngác nhìn Trần Thanh Vũ, không nói nên lời.

Không ngờ Nguyễn Mỹ lại có thể làm đến mức này vì Trần Thanh Vũ.

Khó trách Trần Thanh Vũ lại bảo vệ Nguyễn Mỹ như vậy, cho dù cô ta gây ra chuyện gì thì anh cũng đều tha thứ… Thì ra Nguyễn Mỹ đã hy sinh vì Trần Thanh Vũ nhiều như thế.

“Thế nên tôi không thể yêu em, hiểu không?” “Nếu đây là điều mà anh muốn, tôi sẽ thành toàn cho anh.

Tôi cười khổ, vươn tay ôm lấy mặt Trần Thanh Vũ, hôn lên cằm anh.

“Trần Thanh Vũ, nếu đây là điều anh mong muốn, tôi sẽ thành toàn cho anh.”

Tôi sẽ kết hôn với Lê Minh Quang rồi quên anh đi, tôi sẽ thành toàn cho tấm lòng báo ơn của Trần Thanh Vũ, tất cả những gì tôi làm chưa bao giờ xảy ra.

Tôi và Trần Thanh Vũ chưa bao giờ yêu nhau, tôi cũng không biết thì ra Trần Thanh Vũ yêu mình.

Tôi nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu rồi thả tay xuống, vừa định rời đi thì bỗng nhiên Trần Thanh Vũ ôm chặt lấy tôi, gác cằm lên vai tôi.

“Buông ra đi, Trần Thanh Vũ.” Tôi kìm nén sự chua xót trong lòng, quát khẽ.

Tôi đã học được cách buông bỏ, tôi không muốn nhớ đến những thứ này nữa, chỉ muốn rời khỏi đây thôi.

“Huỳnh Bảo Nhi, tôi không làm được.” Giọng nói trầm ẩm và bi thương của Trần Thanh Vũ vang lên bên tai tôi.

Người tôi run rẩy, nước mắt tràn ra theo khóe mi.

Tại sao tôi và Trần Thanh Vũ lại thành ra thế này? Rõ ràng anh yêu tôi nhưng lại phải giả vờ không yêu tôi.

Tại sao lại đối xử với chúng tôi như thế? “Tôi không làm được, tôi đã thử nhẫn tâm với em, thử đẩy em ra thật xa nhưng vẫn vô thức bị em thu hút.

Tôi kìm nén tình yêu dành cho em nhưng không lừa được trái tim mình..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio