Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

chương 111

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, cảm thấy dạ dày có hơi khó chịu.

Tôi cố nén cảm giác muốn nôn mửa, căn môi nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ để dời sự chú ý.

Không biết đã nhìn bao lâu, xe vẫn luôn chạy đột nhiên ngừng lại ngay lúc này.

Tôi nghi ngờ nhìn Trần Thanh Vũ xuống xe, không động đậy.

Trần Thanh Vũ đi đến trước cửa xe, kéo cửa ra nói với tôi: “Xuống xe.”

Tôi liếc nhìn Trần Thanh Vũ một cái, ngước mắt lên xem anh ta đưa tôi đến nơi nào thì thấy bảng hiệu bệnh viện sáng trưng cách đó không xa, tôi lập tức đen mặt lại.

A “Trần Thanh Vũ, anh đưa tôi tới đây làm gì?”

Sao anh ta lại đưa tôi tới bệnh viện? Có ý gì chứ? Trần Thanh Vũ nhăn mặt, không kiên nhẫn nói với tôi: “Tôi nói xuống xe, có nghe không?”

Trần Thanh Vũ lạnh lùng nói với tôi.

Tôi ngồi trên xe nhìn Trần Thanh Vũ, kiêu căng nâng cằm lên nói với anh: “Tôi không muốn xuống xe, anh lập tức đưa tôi về đi.”

Trần Thanh Vũ nghe vậy, sắc mặt tối sầm lại.

Thật sự mà nói, Trần Thanh Vũ như vậy làm tôi thấy hơi sợ hãi, tôi khó chịu rụt cổ lại.

Trần Thanh Vũ vươn tay kéo tôi từ trên xe xuống dưới.

“Trần Thanh Vũ, anh làm gì vậy, tên khốn nạn, lưu manh” “Nếu em còn giãy giụa, tôi sẽ làm em ở chỗ này.”

Trần Thanh Vũ nhìn dáng vẻ giương nanh múa vuốt của tôi, giữ chặt cổ tay tôi rồi nói lời uy hiếp.

Nghe Trần Thanh Vũ nói xong, tôi tức đến nỗi đỏ cả mặt, lúc tôi định tát anh ta một cái thì anh ta lập tức nắm lấy tay cổ tay của tôi.

“Huỳnh Bảo Nhi, em thật sự muốn tôi hôn em ở đây sao?” Trần

Thanh Vũ giữ chặt cổ tay tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt hung ác.

Tôi nhìn khuôn mặt đẹp trai xấu xa của Trần Thanh Vũ, cắn môi nói: “Trần Thanh Vũ, anh đừng quá đáng.” “Quá đáng? Nếu em không đi, tôi còn có thể làm ra chuyện quá đáng hơn đấy.” Đáy mắt anh hiện lên một chút lạnh lẽo, nhếch môi cười nhạo nói với tôi.

Nghe Trần Thanh Vũ nói như vậy, tôi cảm thấy hai má đều nóng bừng lên.

Tên khốn Trần Thanh Vũ này, lưu manh, dâm đãng, không ngờ lâu rồi mà anh vẫn không biết xấu hổ như vậy.

Lời nói vừa nãy của Trần Thanh Vũ làm tôi tức đến nỗi không nói nên lời, chỉ có thể nhắn nhó để anh ta kéo vào trong bệnh viện.

“Kiểm tra cho cô ấy một chút.” Trần Thanh Vũ không quan tâm tôi có muốn hay không, mạnh mẽ lôi tôi vào văn phòng giám đốc bệnh viện.

Sau đó chỉ vào mặt giám đốc đang trợn mắt há hốc mồm ra lệnh.

Tôi thật muốn tát Trần Thanh Vũ một cái, cuối cùng chỉ có thể kìm nén lại.

Tôi kiềm chế cơn giận của mình, nghiến răng nghiến lợi nhìn Trần Thanh Vũ, buồn bực nói: “Trần Thanh Vũ, anh có bệnh à? Tôi nói rồi, tôi chỉ cần uống thuốc là được rồi, với lại chuyện của tôi không cần anh quan tâm đâu.”

Nói xong, tôi quay đầu muốn rời đi, ai ngờ Trần Thanh Vũ lại túm chặt tay tôi, kéo tôi lại lần nữa.

“Tổng giám đốc Vũ…” Giám đốc bệnh viện đáng thương vô tội nhìn hành động của tôi và Trần Thanh Vũ, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh gọi Trần Thanh Vũ.

Trần Thanh Vũ buồn bực liếc giám đốc một cái, lạnh mặt nói: “Không nghe thấy sao? Kiểm tra cho cô ấy một chút, thân thể cô ấy không thoải mái.” “Vâng, vâng.” Trần Thanh Vũ nói xong, giám đốc không dám chậm chạp, lập tức kiểm tra thân thể cho tôi.

Ông ta bắt mạch giúp tôi, tôi bị động tác của giám đốc dọa sợ, gương mặt trở nên cứng đờ.

Tôi định hất tay Trần Thanh Vũ ra, không ngờ Trần Thanh Vũ lại càng dùng sức giữ chặt cổ tay tôi làm tôi muốn rời đi cũng không có cách nào.

“Cô ấy… hình như là…” Sau khi kiểm tra xong, giám đốc đột nhiên ngẩng đầu, ấp úng nhìn Trần Thanh Vũ.

“Tôi không sao.” Tôi chột dạ nhìn giám đốc, đột nhiên nói to.

Nếu Trần Thanh Vũ biết tôi mang thai, chắc chắn sẽ nghi ngờ, nói không chừng anh ta sẽ cướp con của tôi đi.

Tôi tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện này xảy ra.

Có lẽ dáng vẻ kích động của tôi đã làm Trần Thanh Vũ chú ý, Trần Thanh Vũ nheo mắt lại lạnh lùng nhìn tôi nói: “Huỳnh Bảo Nhi, có phải em giấu tôi chuyện gì không?” “Tôi có gì giấu anh đâu? Tôi phải đi về” Tôi lắc tay, định rời đi, nhưng Trần Thanh Vũ lại năm tay tôi thật chặt, không chịu để tôi rời đi.

“Cô ấy làm sao vậy?” Trần Thanh Vũ nắm cổ tay tôi, không cho tôi rời đi, nhìn về phía giám đốc đang đứng bên cạnh hỏi.

Nghe Trần Thanh Vũ hỏi như vậy, giám đốc lo lắng nhìn tôi.

Tôi dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn ông ấy.

Lúc này Trần Thanh Vũ lại đột nhiên giận dữ hét lên với giám đốc: “Nói.” “Vâng..

cô ấy đang mang thai..” “Chết chắc rồi.” Tôi than một tiếng trong lòng, thật muốn đập đầu vào tường.

Khốn nạn… sao ông bác sĩ này lại nói với Trần Thanh Vũ chứ? Tôi thật sự… chết chắc rồi.

Mặt tôi tối sầm lại, cảm thấy Trần Thanh Vũ nắm tay tôi càng chặt hơn, còn nhéo vào cổ tay tôi rất đau.

Tôi cảm nhận được hơi thở làm cho người ta sợ hãi đang xông thẳng vào mình, tôi lập tức rụt cổ lại.

Giám đốc bệnh viện thấp thỏm lo âu cúi đầu xuống, cẩn thận nhìn sắc mặt tối tăm đáng sợ của Trần Thanh Vũ, lắp bắp nói: “Tổng giám đốc Vũ.” “Đi ra ngoài.” Trần Thanh Vũ nheo mắt lại, dùng ánh mắt lạnh băng liếc giám đốc rồi ra lệnh.

Giám đốc đáng thương rời khỏi văn phòng, trong văn phòng chỉ còn lại tôi và Trần Thanh Vũ.

Trần Thanh Vũ nhìn chằm chằm vào tôi bằng ánh mắt lạnh lùng khủng bố một lúc lâu.

Tôi cảm thấy dường như máu trong người đang đông lại khi bị Trần Thanh Vũ nhìn như thế, vô cùng khó chịu.

“Anh… anh nhìn tôi như vậy làm gì?” Tôi nhíu mày, buồn bực nhìn Trần Thanh Vũ.

Anh dựa vào cái gì mà nhìn tôi như vậy chứ? “Con của ai?” Trần Thanh Vũ nắm tay tôi, kéo tôi ngồi lên ghế số pha ở một bên.

Tôi hơi hoảng hốt với hành động đột ngột của Trần Thanh Vũ, theo phản xạ định ôm bụng, tức giận vội vàng gào lên: “Trần Thanh Vũ, anh đừng quá đáng.”

Tôi chưa bao giờ thấy một người quá đáng như vậy, tôi mang thai thì liên quan gì đến anh? “Là con của tôi phải không?” Trần Thanh Vũ không để ý đến sự tức giận của tôi, anh vươn tay bóp chặt cảm tôi, dùng sức nhéo cằm tôi cười lạnh nói.

Giọng nói trầm thấp của Trần Thanh Vũ làm lông mày tôi khẽ giật.

Tôi cắn môi, quay đầu đi, không nhìn Trần Thanh Vũ.

Nhưng Trần Thanh Vũ lại xoay mặt tôi lại, ép tôi nhìn anh.

Bị Trần Thanh Vũ đối xử như vậy, cơ thể tôi khẽ run rẩy.

“Là con của tôi đúng hay không? Hơi thở của Trần Thanh Vũ xẹt qua chóp mũi tôi.

Nghe Trần Thanh Vũ nói, tôi cảm thấy tâm can đột nhiên run lên.

Tôi cố gắng bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn anh ta nói: “Anh nghĩ là con của anh sao?” “Nhất định là con của tôi, bây giờ tôi sẽ lập tức đưa em đến khoa phụ sản.”

Trần Thanh Vũ nhìn tôi, bế tôi lên đi về phía cửa.

“Trần Thanh Vũ, anh bị điên rồi.” Tôi đen mặt gào lên với Trần

Thanh Vũ.

Trần Thanh Vũ nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo, đôi tay ôm chặt lấy thân thể tôi.

“Huỳnh Bảo Nhi, đứa nhỏ này, nhất định là của tôi.” Trần Thanh Vũ nhìn tôi, lãnh đạm nói.

Sau khi nghe xong, tôi mỉa mai nói: “Đồ thần kinh, ai nói đứa nhỏ này là của anh? Tôi nói, đứa nhỏ này không phải.” “Huỳnh Bảo Nhi, đừng chọc tức tôi.” Trần Thanh Vũ vòng tay qua eo tôi, dùng sức bóp chặt eo tôi khiến tôi đau đến nỗi kêu lên.

Lúc này Trần Thanh Vũ mới từ từ buông tôi ra, nhưng không để tôi xuống mà cứ như vậy bế tôi đến khoa phụ sản.

Bây giờ tôi giống như kiến bò trên chảo nóng, nếu Trần Thanh Vũ kiểm tra rồi biết đứa bé trong bụng chỉ mới một tháng tuổi.

Nếu như vậy thì anh ta sẽ biết đứa nhỏ này có phải là của anh hay không.

Chắc chắn Trần Thanh Vũ sẽ cướp đứa bé từ trong tay tôi, tôi phải làm sao bây giờ? Tôi suy nghĩ một lúc lâu, cũng không biết phải làm sao bây giờ, cho đến khi bác sĩ nói với Trần Thanh Vũ tôi đã mang thai hơn hai tháng.

Thời gian đó, đúng là lúc tôi và Lê Minh Quang ở bên nhau.

“Trần Thanh Vũ, đứa nhỏ này là của Lê Minh Quang.” Tôi nhìn Trần Thanh Vũ đang cầm tờ báo cáo với vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ, bình tĩnh nói.

Trần Thanh Vũ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm tôi bằng ánh mắt âm u, anh nhìn một lúc lâu rồi nói: “Em nói cái gì? Em dám nói đứa nhỏ này là của Lê Minh Quang?” “Nó vốn là của Lê Minh Quang, tôi nói rồi, tôi không có khả năng mang thai con của anh.

Sau khi sảy thai tôi đã thề, tuyệt đối sẽ không mang thai con anh.” Tuy tôi không biết kết quả kiểm tra này như thế nào, nhưng bây giờ tôi chỉ có thể làm cho Trần Thanh

Vũ tin rằng đứa bé trong bụng không phải con của anh.

Trần Thanh Vũ giễu cợt: “Đứa nhỏ này không thể là của người khác, nhất định là của tôi.” “Tổng giám đốc Vũ có thể buông vợ tôi ra không?” Lúc tôi đang muốn mắng Trần Thanh Vũ thì giọng nói trầm thấp ôn hòa của Lê Minh Quang vang lên.

Nghe thấy giọng nói của Lê Minh Quang, tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

“Minh Quang.” Tôi hất tay Trần Thanh Vũ ra, chạy về phía Lê Minh Quang.

Lê Minh Quang vươn tay ôm chặt tôi, lạnh nhạt nhìn Trần Thanh Vũ: “Tổng giám đốc Vũ quan tâm vợ tôi quá nhỉ?” “Bỏ tay ra.” Trần Thanh Vũ nhìn Lê Minh Quang bằng ánh mắt khủng bố, anh định xông lên đánh nhưng Lê Minh Quang lại gạt tay anh ra.

“Tổng Giám đốc Vũ, cậu đừng quên, bây giờ Huỳnh Bảo Nhi là vợ tôi.

Cậu nên quan tâm Nguyễn Mỹ của cậu chứ không phải Huỳnh Bảo Nhi.”

Lê Minh Quang nói xong, sắc mặt Trần Thanh Vũ càng thêm khó coi, tôi có thể cảm nhận được khí lạnh đang tỏa ra khiến người ta sợ hãi.

“Bảo Nhi, chúng ta về nhà thôi.” Trong lúc tôi cảm thấy cả người cứng đờ, Lê Minh Quang ôm tôi, ôn hòa nói với tôi.

“Ừm” Tôi nhìn Lê Minh Quang, nhẹ nhàng gật đầu, rời khỏi văn phòng bác sĩ cùng anh.

Tôi không quay đầu lại nhìn Trần Thanh Vũ một cái, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt vô cùng nóng rực của Trần Thanh Vũ như muốn đốt cháy cả người tôi.

“Không sao chứ?” Sau khi lên xe, Lê Minh Quang nằm lấy tay tôi, hỏi tôi bằng giọng điệu nặng nề.

Tôi nhìn anh, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Em không sao.”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio