Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

chương 130

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Huỳnh Bảo Nhi, không phải em vẫn có cảm giác với tôi sao?” Hơi thở nóng rực của Trần Thanh Vũ vang lên bên tai tôi, anh thấp giọng nói với tôi.

Tôi vừa thở dốc vừa nắm lấy cánh tay Trần Thanh Vũ, nói bằng hơi thở mỏng manh: “Khốn nạn… anh vừa phải thôi… lập tức… buông ra cho tôi.” “Huỳnh Bảo Nhi, em cảm thấy tôi sẽ buông em ra sao? Rõ ràng em đang rất khát khao tôi, vì sao còn phải giả vờ chống đối tôi?” Trần Thanh Vũ nheo mắt lại, sờ lên mặt tôi, cắn cánh môi tôi nói.

Tên để tiện này, anh biết rõ điểm mẫn cảm trên cơ thể tôi ở đâu, anh lưu lại từng dấu vết trên người tôi.

“Đừng… A..” Trần Thanh Vũ nâng hai chân tôi lên cao, dùng tay ôm eo tôi.

Tư thế này, có thể làm tôi không đau đớn, nhưng… tư thế này cũng làm tôi cảm thấy rất thẹn thùng, lại làm đầu óc tôi choáng váng một trận.

“Huỳnh Bảo Nhi, tôi chỉ muốn… cơ thể em.”

Trần Thanh Vũ nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm ám muội, ánh mắt nóng rực của anh dường như muốn thiêu đốt cả người tôi.

Tôi nắm chặt cánh tay Trần Thanh Vũ, mở to đôi mặt ngập nước, chỉ có thể nhìn thấy Trần Thanh Vũ cúi đầu, ngậm lấy..

“Trần Thanh Vũ… tên khốn này.”

Trần Thanh Vũ đột nhiên bao vây làm tôi bị kích thích, đầu óc choáng váng khẽ phát ra những tiếng rên rỉ.

Giống như đang rong chơi trên một con thuyền nhỏ, cơ thể tôi không ngừng loạng choạng, dưới thân có cảm giác như dung nham đang thiêu đốt cơ thể tôi, loại cảm giác này làm tôi thấy quyến luyến, thậm chí không muốn để độ ẩm này rời khỏi cơ thể mình.

“Huỳnh Bảo Nhi… tôi thật sự yêu em… Cho tôi một cơ hội nữa được không? Tôi sẽ sửa, sẽ đối xử tốt với em và con, chúng ta kết hôn lần nữa được không?”

Kết hôn lần nữa?

Nhưng mà cõi lòng tôi đã tan nát rồi, thật sự không thể làm lại từ đầu được nữa.

“Cô chủ tỉnh rồi” Tôi choáng váng mở to mắt, lọt vào trong tầm mắt chính là cảnh tượng có chút quen thuộc.

Tôi chớp mắt, lúc định chống người dậy muốn xuống giường thì nghe thấy giọng nói vui sướng của quản gia.

Tôi xoa huyệt thái dương hơi đau nhói, suy yếu kiệt sức nói: “Tôi đang… ở đâu?” “Bây giờ cô chủ đang ở biệt thự Bình Hưng, cô có đói bụng không? Bây giờ tôi sẽ lập tức chuẩn bị bữa tối.” Đã buổi tối rồi sao?

Tôi choáng váng nhìn quản gia đang vui sướng không thôi rồi dời ánh mắt về phía ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ toàn là một mảnh đen kịt mang theo chút gió lạnh từ khe cửa sổ thổi vào đây.

Tôi ngáp một cái rồi xuống giường vuốt cái bụng đang nhô lên của mình nói: “Trần Thanh Vũ đâu?” Tên khốn này, dám không quan tâm đến chuyện tôi đang mang thai mà làm ra loại chuyện không biết xấu hổ với tôi.

Nghĩ đến việc mình lại đắm chìm trong suy nghĩ về Trần Thanh Vũ, tôi lại tức giận.

“Cậu chủ đang ở trong phòng sách, nếu cô chủ muốn gặp, bây giờ tôi sẽ đi gọi cậu chủ” “Ai muốn gặp anh ta chứ.” Tôi liếc quản gia một cái rồi tức giận vội vàng đi ra khỏi phòng ngủ.

Sau khi vào phòng ăn, nhìn những đầy món ăn dinh dưỡng được bày trên bàn ăn, người giúp việc ở bốn phía cung kính gọi tôi là cô chủ, tôi cảm thấy ớn lạnh, cứng rắn nói: “Tôi không phải cô chủ của các người.”

Tôi với Trần Thanh Vũ đã sớm không còn quan hệ gì rồi.

“Cô chủ chính là cô chủ, cậu chủ nói, cô sẽ lập tức trở thành phu nhân chủ tịch tập đoàn Trần Thăng.”

Tập đoàn Trần Thăng? Cuối cùng, Trần Thanh Vũ vẫn đoạt công ty lại sao?

Quả nhiên, lúc trước Trần Thanh Vũ vẫn luôn không có hành động gì, bởi vì đang suy nghĩ chiến lược sao? Hay là anh vốn không để bụng đến tập đoàn Trần Thăng? “Tôi không phải.” Tôi lạnh mặt ngồi xuống nói với những người giúp việc.

Dường như những người giúp việc đã bị tôi dọa sợ, họ rụt cổ, nhỏ giọng nói: “Cô chủ đang mang thai, tính tình trở nên hơi kì quái, chúng tôi có thể hiểu mà” “Tôi đã nói không được gọi tôi là cô chủ.” Tôi tức giận ném cái muỗng lên bàn, âm thanh đồ sứ chạm vào đá cẩm thạch vang lên trong phòng ăn yên tĩnh.

Những người giúp việc ở bốn phía thấp thỏm lo âu nhìn tôi, không dám hó hé một lời.

“Các người nghe rõ cho tôi, tôi và Trần Thanh Vũ đã sớm không có quan hệ gì rồi.” “Huỳnh Bảo Nhi, em muốn không có quan hệ với tôi sao?” Một giọng nói lạnh lùng mà hung ác nham hiểm vang lên từ trên cầu thang.

Nghe thấy giọng nói của Trần Thanh Vũ, tôi sững người, từ từ quay đầu lại thì thấy Trần Thanh Vũ đang thong thả đi xuống.

“Chúng ta vốn không có quan hệ gì” Một lúc lâu sau, tôi mới lấy lại tinh thần, nhìn Trần Thanh Vũ, lạnh mặt nói.

Sau khi tôi và Trần Thanh Vũ ly hôn, chúng tôi đã không có bất cứ quan hệ gì, cho dù sau đó tôi lưu luyến không rời với anh, nhưng giữa tôi và anh đều không có khả năng gì cả.

“Không có quan hệ? Vậy tối qua người rên rỉ dưới thân tôi là ai?”

Trần Thanh Vũ đi từng bước về phía tôi, sau khi đi đến trước mặt tôi, anh trực tiếp bóp chặt cảm tôi, dùng đôi mắt phượng thon dài tà mị lập loè chút ánh sáng quỷ quyệt nhìn chăm chú vào mắt tôi.

Tôi bị ánh mắt ám muội của Trần Thanh Vũ nhìn đến nỗi cả người nóng bừng.

Trần Thanh Vũ, đồ vô liêm si, buông tay ra.” Tôi can môi, hét lớn.

Trần Thanh Vũ cười lạnh một tiếng, ôm tôi vào lòng, góc bàn cọ vào eo làm tôi có chút khó chịu, tôi nhịn không được nhíu mày phát ra một tiếng than nhẹ.

“Trần Thanh Vũ… buông tay ra” “Huỳnh Bảo Nhi, nếu tôi còn nghe thấy em nói chúng ta không có quan hệ gì thì tôi sẽ không nương tay với em.” Trần Thanh Vũ mờ ám vuốt ve cánh môi tôi, anh nhìn chằm chằm vào mát tôi và lạnh lùng nói.

Tôi bị khí lạnh trên người Trần Thanh Vũ làm cho sợ hãi, cá người đều căng thắng.

“Ăn cơm” Trong lúc tôi cho rằng Trần Thanh Vũ còn muốn làm gì đó thì anh lại đột nhiên buông tôi ra, nhìn tôi bằng ánh mắt thâm trầm rồi nói.

Thấy Trần Thanh Vũ đột nhiên buông ra, tôi cảm thấy hơi khó hiểu.

Anh thấy tôi im lặng không nói gì, dẫn tôi đi đến bàn cơm, ôm tôi ngồi trên đùi anh.

Hành động thân mật của anh làm tôi cảm thấy không được tự nhiên.

“Buông ra.” Mặt tôi đỏ lên, cắn răng nhỏ giọng nói với Trần

Thanh Vũ.

“Em muốn tôi tiếp tục chuyện vừa rồi à? Mặc dù biết em rất muốn, nhưng dù sao bây giờ em cũng đang mang thai đấy” Trần Thanh Vũ nhướng mày, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào bụng tôi nói.

Tôi tức đến mức suýt hộc máu vì ánh mắt của Trần Thanh Vũ.

Tên khốn, đồ biến thái này đang nói gì vậy?

Cuối cùng, dưới sự uy hiếp của Trần Thanh Vũ, tôi chỉ có thể há miệng để anh đút ăn.

“Tôi đã tuyên bố ngày kết hôn của chúng ta, một tháng sau, chính là sinh nhật của em, chúng ta cử hành hôn lễ vào ngày hôm đó được không?”

Trần Thanh Vũ vuốt tóc tôi, cánh môi vô cùng ám muội dí sát vào vành tai tôi nói.

Kết hôn? Chờ một chút, Trần Thanh Vũ đang nói gi vay? Kết hôn cái gì?

Tôi ngày ngốc nhìn khuôn mặt đẹp trai tuấn tú của Tran Thanh Vũ, cả người cứng đo lại.

“Tôi nóng lòng muốn nhìn thấy ngày em trở thành cô dâu của tôi.

Lúc trước, em lấy tôi, chúng ta chưa có một hôn lễ tốt đẹp, bây giờ tôi sẽ bồi thường cho em, được không?”

Trần Thanh Vũ nhìn phản ứng của tôi, ánh mắt vốn dịu dàng có vẻ càng thêm ôn hòa.

Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, cảm thấy hơi rung động, nhưng lại nhớ đến những chuyện trước kia anh đã làm với tôi.

“Trần Thanh Vũ, anh làm như vậy chẳng có chút ý nghĩa gì cả

Tôi lấy lại tinh thần, bình tĩnh dùng sức đẩy người Trần Thanh Vũ ra, lạnh lùng nói.

Trần Thanh Vũ nhìn chằm chằm vào tôi bắng ánh mắt âm u.

Sau đó, anh dùng sức giữ chặt cảm tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, cho dù như thế nào, từ hôm nay trở đi, em chỉ có thể làm vợ của tôi, làm mẹ của con tôi.”

Đối mặt với sự cố chấp của Trần Thanh Vũ, tôi bất lực, chỉ có thể ở lại biệt thự Bình Hưng.

Bắt đầu từ ngày đó, Trần Thanh Vũ giống như một người chồng tiêu chuẩn, mỗi ngày sau khi tan làm đều trở về biệt thự ăn cơm với tôi, đưa tôi đi dạo, thậm chí là mỗi ngày đều dùng ánh mắt vô cùng thân mật nhìn tôi.

Mỗi khi Trần Thanh Vũ nhìn tôi bằng ánh mắt đó, tôi đều cảm thấy không được tự nhiên.

Bụng tôi càng lúc càng lớn, thời tiết cũng trở nên càng lạnh.

Không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết bây giờ Lê Minh Quang thế nào rồi.

Tôi giống như một con chim hoàng yến bị giam cầm, không thể đi đâu ngoài căn biệt thự này.

“Tránh ra, các người tránh ra cho tôi.” “Cô Mỹ, mong cô đừng làm chúng tôi khó xử! “Cút ngay, nếu ai dám ngăn cản tôi thì đừng trách tôi độc ác.” Giữa trưa, tôi mới tỉnh dậy đã nghe thấy tiếng ồn ào ngoài sân, giọng nói này, hình như là Nguyễn Mỹ.

Tôi nhíu mày, mặc áo khoác rồi đi xuống lâu.

Quả nhiên, khi tôi ra đến cửa biệt thự, nhìn về phía sân thì thấy người giúp việc và Nguyên Mỹ đang xô đẩy nhau.

Nguyễn Mỹ nhìn thấy tôi thì dùng sức đẩy những người đang ngăn cản cô ta ra rồi chạy thẳng về phía tôi.

“Huỳnh Bảo Nhi, con khốn, lập tức rời khỏi Trần Thanh Vũ ngay, lập tức rời đi” Nguyễn Mỹ gào thét giống như người điên.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta giờ đây thoạt nhìn có chút dữ tợn thậm chí có vẻ đáng sợ.

Nghe Nguyễn Mỹ nói như vậy, tôi cảm thấy buồn cười, thậm chí còn đắc ý vuốt bụng, khinh thường nhìn Nguyễn Mỹ: “Rời đi? Vì sao tôi phải rời khỏi Trần Thanh Vũ? Chẳng lẽ cô không biết tôi sắp trở thành vợ anh ấy rồi sao? Nguyễn Mỹ, cô hao tổn tâm cơ muốn lấy mất vị trí phu nhân tổng giám đốc của tôi, bây giờ tôi lại khôi phục thân phận cũ rồi? Thế nào? Có phải cảm thấy rất đau lòng không?” “Huỳnh Bảo Nhi, con khốn, tao muốn giết mày.

Có lẽ Nguyễn Mỹ đã bị tôi chọc tức, cô ta giương nanh múa vuốt lao về phía tôi.

Tôi bị hành động của Nguyễn Mỹ dọa sợ, trong lòng vô cùng căng thẳng.

Lúc ngón tay sắc bén của Nguyễn Mỹ sắp xẹt qua mặt tôi, tôi nắm tóc cô ta giut mạnh, cô ta kêu lên quỳ xuống mặt đất..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio