Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

chương 150

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Huỳnh Bảo Nhi, đứa nhỏ và Trần Thanh Vũ, em chỉ được chọn một.”

“Anh cho rằng tôi sẽ cho anh cơ hội tổn thương tới con của tôi sao?”

“Có lẽ em vẫn còn chưa biết đâu nhỉ? Nước canh mà mỗi ngày tôi cho em uống có bỏ thêm một loại thuốc độc mãn tính tên là đuôi khổng tước, loại độc này không màu không mùi, sẽ không khiến em sinh non, nhưng sẽ tích tụ trong bụng em, trở thành chất dinh dưỡng và độc tố của đứa nhỏ, khi chất độc tích tụ đến trình độ nhất định, cái thai trong bụng em sẽ trở thành thai chết, không có thuốc giải của tôi, đứa nhỏ này chắc chắn sẽ phải

Lê Minh Quang lạnh lùng tới gần tôi, thì thầm nói với tôi.

“Em chỉ có một cơ hội, Trần Thanh Vũ hay là đứa nhỏ..”

“Cô chủ, cô làm sao vậy? Sao sắc mặt khó coi quá vậy?” Ngay lúc tôi đang nhớ lại nội dung cuộc đối thoại của mình và Lê Minh Quang ở quán cà phê, có lẽ Trần Danh đã nhận ra biểu cảm khó coi của tôi, cho nên không nhịn được mở miệng hỏi.

Tôi miễn cưỡng lấy lại tinh thần, liếc nhìn Trần Danh một cái rồi rũ đôi mắt xuống nói: “Tôi không sao, chuyện này, chúng ta về trước rồi hãy nói.”

“Vâng.”

Trần Danh đưa tôi về nhà rồi lập tức đi xử lý chuyện của Trương An.

Trần Danh vẫn phải đi làm đám tang cho Trương An, chắc Trần Thanh Vũ vẫn còn chưa biết chuyện Trương An chết đâu nhỉ?

Tôi ngồi xuống sô pha nhìn cái bụng phồng lên của mình, nghĩ tới lời Lê Minh Quang nói, trong mắt tôi bỗng có một lớp băng lạnh giá.

Lòng dạ của Lê Minh Quang ác độc nham hiểm, anh ta đã dồn hết mọi thủ đoạn vào chuyện này, thậm chí còn nắm được mọi nhược điểm của tôi.

Tôi ngây thơ ngu xuẩn cho rằng Lê Minh Quang là một người tốt, kết quả lại tự biến mình thành một quân cờ cho người ta điều khiển mà thôi.

“Tôi vẫn luôn đợi điện thoại của em.” Tôi cầm điện thoại đi ra ban công gọi cho Lê Minh Quang một cuộc điện thoại.

Sau khi cuộc gọi được bắt máy thì lập tức nghe thấy giọng nói sâu xa đầy hàm ý của Lê Minh Quang.

Tôi lạnh lùng vuốt bụng, cười mỉa nói với Lê Minh Quang: “Lê Minh Quang, chúng tôi đang nằm giữ chứng cứ của anh trong tay, tôi có thể tống anh vào tù ngay bây giờ

“Hả? Em đang nói tới khẩu cung của người nhà người đã chết sao?” Quả nhiên Lê Minh Quang vẫn luôn người theo dõi tôi và Trần

Nói cách khác, Lê Minh Quang cũng biết chuyện Trần Danh đến Hải Phòng rồi ư?

Nghĩ đến đây, cơ thể của tôi thoáng chốc trở nên căng thẳng.

“Huỳnh Bảo Nhi, Em và Trần Danh rất thông minh, cũng nắm giữ được không ít chứng cứ của tôi, nhưng rất đáng tiếc, chỉ dựa vào mấy thứ kia không thể đủ được đâu.”

“Chúng tôi có chứng cứ chứng minh anh xúi giục họ, trong tay họ cũng có thông tin anh chuyển tiền thậm chí còn có đoạn ghi âm cuộc nói chuyện với anh lúc trước.

Lê Minh Quang, đừng tưởng rằng trên thế giới này chỉ mình anh là người thông minh.”

Tôi mỉa mai nói.

“Không sai, các người cũng rất thông minh, là tôi sơ ý, không ngờ mấy người kia còn để lại một đường lui.” Giọng điệu không hề hoang mang của Lê Minh Quang khiến lòng tôi không khỏi dâng lên sự cảnh giác.

“Lê Minh Quang, nhất định con của tôi sẽ không có việc gì, tôi sẽ không chấp nhận sự uy hiếp của anh đâu.”

“Huỳnh Bảo Nhi, trên thế giới này sẽ không ai có thuốc giải ngoài tôi đâu, em muốn nhờ Lê Hoàng Long nghiên cứu chất độc à? Hay là chúng ta cứ thử xem, tôi rất chờ mong lúc em gọi điện thoại cho tôi lần nữa đấy, nhớ kỹ, em chỉ có mười tiếng, chờ đến ngày mai tôi sẽ không nương tay với em nữa đâu.”

“Tút tút tút.”

Lê Minh Quang lạnh lùng bỏ lại những lời này xong thì lập tức cúp máy.

Nghe thấy tiếng tút tút từ điện thoại, tôi siết chặt cái điện thoại trong tay

Tôi cầm di động lập tức gọi một cuộc điện thoại cho Lê Hoàng Long kêu anh ta kiểm tra toàn thân cho tôi một lần.

Tuy Lê Hoàng Long cảm thấy hơi kỳ quái trước hành vi của tôi, nhưng vẫn lập tức sắp xếp cho tôi một cuộc kiểm tra toàn thân.

Sau khi tôi tới bệnh viện thì trực tiếp bắt đầu thực hiện kiểm tra toàn thân, từ lúc ra khỏi phòng kiểm tra, tôi vẫn luôn mong ngóng kết quả.

Nhìn thấy Lê Hoàng Long đi ra, tôi lập tức đi lên đón, khẩn trương nói: “Thế nào? Có vấn đề gì không?”

“Bé con phát triển rất tốt, cũng rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì, chỉ là gần đây cô quá mệt mỏi, phải chú ý nghỉ ngơi cho tốt.” Lê Hoàng Long đưa kết quả kiểm tra cho tôi rồi nói.

Nghe Lê Hoàng Long nói xong, tôi vẫn chưa từ bỏ ý định nói: “Lê Hoàng Long, anh xác định có thể tin tưởng được tờ báo cáo này sao?”

Lê Hoàng Long nghe vậy, đuôi lông mày nhướng lên, hỏi tôi: “Sao thế? Cô vẫn chưa tin kỹ thuật của tôi sao? Hay là không tin dụng cụ kiểm tra đo lường của bệnh viện chúng tôi?”

Nghe thấy Lê Hoàng Long nói như vậy, tôi hơi bất lực, uể oải nói: “Không, sao tôi có thể không tin kỹ thuật của anh chứ, chỉ là thật sự chắc chắn đứa nhỏ trong bụng tôi vẫn khỏe mạnh chứ?”

“Đúng vậy, phôi thai phát triển vô cùng tốt, sao cô lại cảm thấy đứa nhỏ trong bụng mình có vấn đề vậy?” Lê Hoàng Long hơi nghi hoặc nói.

“Không…..

không có gì, cảm ơn anh.” Tôi cầm tờ báo cáo lắc đầu, sau khi tạm biệt Lê Hoàng Long, tôi định đi thang máy rời khỏi bệnh viện.

Lúc thang máy vừa đến lầu một thì đã đối diện với một bàn tay.

Suýt nữa bàn tay này đã tát lên mặt tôi, cũng may tôi kịp thời né tránh, bàn tay này căn bản không chạm vào mặt tôi được.

“Huỳnh Bảo Nhi, người phụ nữ độc ác này, cô sẽ gặp báo ứng.” Giọng nói sắc bén của Nguyễn Mỹ xé rách màng tai của tôi.

Tâm trạng của tôi vốn đã không tốt, sau khi nghe được lời Nguyễn Mỹ nói thì tâm trạng đã trở nên ác liệt đến cùng cực.

“Nguyễn Mỹ, lúc cô ra ngoài có thể uống thuốc được không? Bớt nổi điên trước mặt tôi đi.”

Tôi không kiên nhẫn nhìn Nguyễn Mỹ, lạnh lùng nói.

Bây giờ tôi thật sự không có tâm trạng đối phó với Nguyễn Mỹ, tôi cần phải bảo vệ đứa nhỏ trong bụng mình.

“Huỳnh Bảo Nhi, cô và Lê Minh Quang cấu kết với nhau làm việc xấu, hại Trần Thanh Vũ và nhà họ Trần còn chưa đủ, bây giờ còn giết Trương An, cô sẽ chết không được tử tế.”

Nguyễn Mỹ giương nanh múa vuốt nhào tới chỗ của tôi, muốn cào móng tay sắc bén lên trên mặt của tôi.

Tôi nhìn động tác của Nguyễn Mỹ, quên cả né tránh, chỉ ôm bụng ngây ngốc nhìn Nguyễn Mỹ đang tiến tới gần tôi.

Lúc tay của Nguyễn Mỹ sắp chạm vào mặt tôi thì một đôi tay trắng thon dài đã giữ lấy bàn tay đang muốn hành hung người của Nguyễn Mỹ lại.

“Mỹ, con quậy đủ chưa?”

“Mẹ, hôm nay con nhất định phải dạy cho Huỳnh Bảo Nhi một bài học, người phụ nữ này rất nham hiểm ác độc, cô ta đã giết dì An.” Nguyễn Mỹ quay đầu lại nhìn Trịnh Phương Thảo đang giữ tay mình, tức giận hét lên với bà ấy.

Khuôn mặt ung dung quý phái của Trịnh Phương Thảo lập tức xụ xuống nói: kia con quậy như thế này mẹ cũng mặc kệ, nhưng bây giờ con quậy hơi quá quắc rồi đấy,

“Mẹ, bây giờ mẹ đang giúp Huỳnh Bảo Nhi sao? Toàn bộ người trong thủ đô đều biết Huỳnh Bảo Nhi đã giết dì Trương An.”

“Phía công an đã nói không đủ chứng cứ, bây giờ con lại chắc chắn là Huỳnh Bảo Nhi làm sao?” Trịnh Phương Thảo nhìn Nguyễn Mỹ, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia sáng sắc bén.

Nguyễn Mỹ bị Trịnh Phương Thảo nói như vậy, hơi bực bội dùng sức đẩy Trịnh Phương Thảo ra: “Mẹ, sao mẹ lại có thể giúp đỡ Huỳnh Bảo Nhi chứ? Cô ta làm hại con sinh non hai lần, còn dụ dỗ Thanh Vũ ly hôn con, bây giờ còn giết dì, sao mẹ có thể giúp đỡ một người phụ nữ độc ác như cô ta chứ? Con mới là con gái của mẹ, vì sao mẹ không đứng về phía con? Con ghét mẹ, con ghét mẹ”

“Mỹ.” Trịnh Phương Thảo bị Nguyễn Mỹ dùng sức đẩy ra, sắc mặt trở nên phức tạp gọi tên Nguyễn Mỹ.

Nhưng Nguyễn Mỹ lại không để ý tới Trịnh Phương Thảo, chỉ dùng đôi mắt oán độc nhìn chằm chằm tối.

“Huỳnh Bảo Nhi, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, cô giết mẹ của Thanh Vũ, chắc chắn Thanh Vũ sẽ hận cô đến chết, cô cứ chờ đó cho tôi, một ngày nào đó, tôi sẽ khiến cô chết không có chỗ chôn.”

Sự oán hận của Nguyễn Mỹ dành cho tôi càng ngày càng lớn, tôi hoàn toàn không bất ngờ, dù sao thì từ rất lâu trước kia Nguyễn Mỹ đã hận không thể khiến tôi chết ngay lập tức rồi.

Tuy tôi cũng không biết tôi đã làm gì khiến cô ta bám riết không buông như thế.

Một hai muốn tôi chết mới cam tâm hay sao?

Mấy người xem kịch trong bệnh viện chỉ trỏ tôi và Trịnh Phương Thảo, vây quanh tôi và bà ấy, bị người khác vây xem giống như xem động vật như thế, đúng là có hơi khó chịu.

Tôi và Trịnh Phương Thảo rời khỏi bệnh viện đi tới một tiệm trà sữa ở gần bệnh viện ngồi xuống.

Tôi còn tưởng rằng Trịnh Phương Thảo nhất định sẽ nói tới chuyện tôi giết Trương An, ai ngờ bà ấy chỉ dùng vẻ mặt phức tạp nhìn vào bụng tôi: “Tôi đã nhìn thấy chuyện của Trương An ở trên báo, hôm nay con bé Mỹ mang cảm xúc kích động lại đây tìm cháu gây phiền phức, thật xin lỗi cháu.”

“Cháu không để ở trong lòng đâu, dù sao Nguyễn Mỹ cũng có bệnh tâm thần mà.” Tôi nhếch môi nói.

Tôi nói như thế cũng không phải bởi vì tôi rộng lượng, chỉ là vì cảm thấy Nguyễn Mỹ giống như một con chó điên, sao tôi có thể để những lời nói của một con chó điên ở trong lòng được chứ.

“Tôi tin cái chết của Trương An không phải do cháu làm, tôi đã kêu Trung Quân đi điều tra chuyện này, nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho cháu.” Trịnh Phương Thảo dùng ánh mắt vô cùng hiền từ nhìn tôi nói.

Tôi bị ánh mắt dịu dàng này của Trịnh Phương Thảo nhìn, cơ thể liên tục run lên.

“Vì sao… lại muốn giúp cháu chứ.”

Tôi và con gái của bà ấy là kẻ thù không đội trời chung, nhưng Trịnh Phương Thảo chưa từng trách tôi.

Ngược lại luôn trợ giúp tôi, chuyện này khiến tôi hơi nghi ngờ.

“Tôi cũng không biết, trái tim tôi mách bảo tôi rằng cháu không phải loại người như vậy, Bảo Nhi, cháu là một đứa nhỏ tốt.”

Trịnh Phương Thảo nở nụ cười, nụ cười này vô cùng dịu dàng hào phóng.

Tôi ngơ ngẩn nhìn nụ cười ấm áp trên mặt Trịnh Phương Thảo, tôi có thể cảm nhận được một thứ tình thương của mẹ ở trên người Trịnh Phương Thảo.

“Nguyễn Mỹ có người mẹ như dì thật là may mắn.” Tôi không biết đã nói câu này bao nhiêu lần, kỳ thật tôi cũng vô cùng hâm mộ Nguyễn Mỹ.

Có lẽ Nguyễn Mỹ có ghen ghét tôi, nhưng cô ta không biết mình đã có được một thứ vô cùng quý giá, nhưng một số thứ đã không thuộc về mình thì có làm cách nào cũng sẽ không thuộc về mình.

“Về sau có khó khăn gì thì trực tiếp tìm tôi là được, nếu Mỹ còn làm ra chuyện gì, tôi sẽ đưa nó ra nước ngoài, sẽ không bao giờ quấy rầy cuộc sống của cháu nữa.” Trịnh Phương Thảo nắm lấy tay của tôi, nói với tôi.

Nhìn khuôn mặt nền nã xinh đẹp của Trịnh Phương Thảo, trong lòng tôi dâng lên một cảm xúc kỳ diệu và phức tạp.

Tôi cắn môi thật mạnh rồi gật đầu với Trịnh Phương Thảo: “Cảm ơn dì”

Trịnh Phương Thảo có thể làm tới bước này, đối với tôi mà nói đã là vô cùng xa xỉ rồi.

“Đứa bé sắp ra đời rồi phải không?” Trịnh Phương Thảo đột nhiên nhìn bụng tôi, trong mắt lộ ra sự hiền từ.

Sau khi tôi nghe xong thì gật đầu, nhẹ nhàng vuốt bụng nói: “Vâng, còn hơn hai tháng nữa đứa bé sẽ ra đời.”

“Chờ đến lúc đứa nhỏ được sinh ra nhất định phải báo cho tôi biết đấy.”

Trịnh Phương Thảo liếc nhìn tôi một cái, chậm rãi nói: “Tôi sẽ tiếp tục giúp cháu chuyện của Trần Thanh Vũ, đừng quá lo lắng.”

“Cảm ơn dì.” Không ngờ Trịnh Phương Thảo sẽ giúp tôi nhiều đến thế, làm lòng tôi có hơi bất ngờ.

Sau khi tạm biệt Trịnh Phương

Thảo, tôi trực tiếp đi tới chỗ ở của Lê Minh Quang.

Lúc tôi đi tới, người giúp việc của căn biệt thự dẫn tôi vào, dường như Lê Minh Quang đã sớm biết tôi sẽ đến, cho nên đã kêu người đứng sẵn chờ tôi..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio