“Em trai sao? Huỳnh Sang, tao là chị của mày, khi mày làm những điều đó với tao, mày có nghĩ đến người chị của mày không?” Tôi nhìn khuôn mặt méo mó và gớm ghiếc của Huỳnh Sang với vẻ thích thú.
“Huỳnh Bảo Nhi, chị thật sự muốn tống tôi đến đồn công an sao?” Sắc mặt Huỳnh Sang u ám, nhìn tôi chằm chằm, lạnh lùng nói.
“Ý của mày là gì?” Tôi trực tiếp ném ra câu nghi vấn với Huỳnh
Sang.
Vẻ mặt của Huỳnh Sang vô cùng khó coi, nhìn vẻ mặt của Huỳnh Sang, tôi thực sự lo lắng không biết ngay bây giờ nó có làm ra chuyện gì không.
Dù sao thì chuyện Huỳnh Sang phát điên không phải chuyện quá xa lạ gì.
“Huỳnh Bảo Nhi, chị nghĩ có thể tống tôi đến đồn công an sao? Đừng quên, trong tay chị không có chứng cứ gì cả.” Huỳnh Sang đứng thẳng người, nâng cằm, giễu cợt tôi.
Tôi nhếch môi, vén tóc trên vai lên, nhẹ giọng nói: “Vậy thì chờ xem, bây giờ mày nên tìm Nguyễn Mỹ để bàn bạc cách đối phó đi, nhưng dù có bàn bạc như thế nào thì chạy trời cũng không khỏi nắng đâu.
Lần này tôi sẽ không buông tha cho các người.”
Lần này, Huỳnh Sang và Nguyễn Mỹ đã hoàn toàn chọc giận tôi, may mắn là tôi đã giữ được bằng chứng, lợi dụng lần này, tôi sẽ trực tiếp tổng hai người bọn họ vào tù.
Để tránh Nguyễn Mỹ và Huỳnh Sang còn muốn gây sức ép hãm hại tôi.
“Huỳnh Bảo Nhi, đừng quá đắc ý.
Không có bằng chứng thì mọi thứ đều vô ích cả thôi.
Chị đừng mơ có thể tống tôi vào tù.” Huỳnh Sang siết chặt nắm đấm và hét lên một tiếng giận dữ với tôi trước khi quay đi.
Tôi nhìn bóng lưng Huỳnh Sang rời đi, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo.
Vậy sao? Mơ tưởng sao?…
Vậy thì tao sẽ cho mày xem thế nào là mơ tưởng.
“Hiện tại chuẩn bị nguyên vật liệu thế nào rồi?” Mấy ngày này tôi kiểm tra công việc của mọi người và số lượng thành phẩm trong xưởng.
Sử dụng máy mới để bắt đầu làm lại quần áo, kho hàng vừa rồi bị hỏng đã bắt đầu hoạt động trở lại, do mọi người nỗ lực nên thành quả thật tuyệt vời.
“Cô Bảo Nhi, yên tâm đi, tôi đã thu xếp xong mọi chuyện, bởi vì chúng ta đoạt quán quân cuộc thi thiết kế nên công nhân rất có động lực, gần đây có rất nhiều người muốn hợp tác với xưởng chúng ta, tôi đã sắp xếp tài liệu và để trong văn phòng của cô rồi.”
Người trợ lý nói với tôi với vẻ vui mừng.
Tôi liếc nhìn đơn đặt hàng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Ký hợp đồng với những công ty này càng sớm càng tốt.” “Vâng ạ.”
Sau khi trợ lý rời đi, tôi xử lý tài liệu trong tay, rồi trực tiếp đến xưởng giám sát, dặn dò Diệu Hoa một số việc.
Lúc tôi chuẩn bị rời đi, Diệu Hoa đột nhiên gọi tôi lại.
Tôi quay đầu lại, thấy Diệu Hoa đang muốn nói rồi lại thôi.
“Bảo Nhi.”
Kể từ lần trước, cảm tình của tôi đối với Diệu Hoa đã trở nên hơi phức tạp.
Tôi không biết phải đối xử như thế nào với Diệu Hoa.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi nhàn nhạt nhìn Diệu Hoa.
“Lần trước, người đàn ông đó là ai vậy? Có làm cậu bị thương không?” Người Diệu Hoa nói là Phan Huỳnh Đức.
Dù sao thì lúc đó tôi bị Phan Huỳnh Đức đưa đi, Diệu Hoa thì chưa bao giờ gặp Phan Huỳnh Đức nên lo lắng cũng không có gì lạ.
“Không có.” Tôi liếc nhìn Diệu Hoa và thản nhiên lắc đầu.
“Không có là tốt rồi, đó… người đàn ông đó là ai vậy? Mình thấy anh ta có vẻ rất bí ẩn” Diệu Hoa dè dặt liếc nhìn tôi rồi hỏi một cách khô khan.
Tôi nhìn chằm chằm Diệu Hoa và cười nhạt: “Một người bạn” “… ra là vậy.” Dường như Diệu Hoa không hỏi được danh tính của Phan Huỳnh Đức nên bộ dạng có vẻ thất vọng.
Tôi cau mày, sau khi nhìn Diệu Hoa thật lâu, tôi nói với cô ấy: “Diệu Hoa, về đợt hàng của ngài Farrell, cậu không cần chịu trách nhiệm đâu, cậu phụ trách thông báo tuyển dụng nhé.”
Từ trước đến nay, Diệu Hoa đều có quyền quản lí chuyện phân xưởng, cũng có thể tùy tiện ra vào nơi này.
Nhưng bây giờ, tôi đã tước đi quyền này.
Sắc mặt Diệu Hoa trở nên hơi khó coi.
“Bảo Nhi… bây giờ cậu muốn tước quyền giám sát phân xưởng của mình sao?” “Không phải, mình chỉ nhờ cậu tạm thời quản lý việc tuyển dụng.
Gần đây công ty có rất nhiều đơn hàng, cần tuyển thêm một số người vào.
Trưởng phòng nhân sự trước đây đã từ chức, hiện tại mình vẫn chưa tìm được người thích hợp để tiếp quản, cậu là bạn thân của mình, đương nhiên mình phải nhờ cậu trước.” “Vậy thì, tại xưởng này… Một mình cậu không phải sẽ quá bận rộn sao?” Vẻ mặt của Diệu Hoa hơi khó coi, nhìn tôi nói.
Tôi nhếch môi nhìn Diệu Hoa và nói: “Nơi này chỉ cần một mình mình phụ trách là được.
Mình sẽ quản lí và xem xét xưởng cẩn thận.
Dù sao thì trước đó xưởng cũng có quá nhiều vấn đề xảy ra rồi, cho nên mình nhất định phải cẩn thận một chút.” “Cậu không tin mình sao?” Khóe môi của Diệu Hoa cứng đờ, ánh mắt có chút trống rỗng nhìn tôi.
Tôi nheo mắt cười khúc khích: “Sao có thể chứ? Cậu là bạn thân của mình, làm sao mình lại không tin cậu chứ? Dù sao bây giờ cũng là thời buổi rối ren, tự mình quản lý toàn bộ xưởng mới cảm thấy an tâm được.” “Bảo Nhi, không phải cậu… có ý kiến gì với mình chứ?” Diệu Hoa đột nhiên hỏi tôi như vậy sau khi nhìn tôi hồi lâu.
Tôi nhìn Diệu Hoa lắc đầu: “Diệu Hoa, cậu đang nói cái gì vậy?
Chúng ta là bạn tốt nhất, chỉ cần cậu không phản bội mình, chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau suốt đời.”
Tôi sẽ cắn răng nói ra hai từ phản bội.
Nói xong, tôi nhìn thẳng vào mắt Diệu Hoa.
Quả nhiên, khuôn mặt Diệu Hoa đột nhiên trở nên cực kỳ cứng nhắc.
“Mình… đến công ty trước đây.” Diệu Hoa yếu ớt nhìn tôi trước khi đi về phía cửa.
Tôi nhìn Diệu Hoa đang đi ra tới cửa, nhàn nhạt mở miệng: “Diệu Hoa.”
Diệu Hoa dừng lại và quay lại nhìn tôi, tôi nhìn Diệu Hoa rồi chậm rãi nói: “Mình hy vọng… cậu có thể nhớ những gì mình đã nói… chúng ta là bạn tốt, biết không?”
Vì vậy, mình không hi vọng người phản bội mình cuối cùng lại chính là cậu.
Dù sao chúng ta đã từng là chị em tốt, mình thật sự không hy vọng chúng ta sẽ biến thành kẻ thù của nhau.
Tôi nhìn vào mắt Diệu Hoa đầy ẩn ý, trong mắt Diệu Hoa hiện lên một chút hoảng sợ, gật đầu rồi chạy trối chết.
Sau khi nhìn bóng lưng Diệu Hoa hồi lâu, tôi cau mày bắt đầu kiểm tra từng bộ quần áo.
Dù sao thì cũng là quần áo của Farrell, tôi phải kiểm tra rõ ràng.
Còn hơn một tháng nữa, lô hàng này sẽ giao trước, nhất định phải kiểm tra rõ ràng.
Sau khi kiểm tra chất lượng không có vấn đề gì, tôi cho người niêm phong hàng và cất vào kho.
Tôi cho người lắp thêm mấy cái camera vào xưởng, có thể nói là độ không góc chết bảo vệ toàn bộ xưởng.
Lần này tôi sẽ không để người ta phá xưởng và công việc làm ăn của mình nữa.
Sau khi hoàn thành mọi việc, tôi lái xe đến khu rừng nhỏ nơi tôi đã bị Huỳnh Sang và Nguyễn Mỹ xử lý trước đó, tìm kiếm hồi lâu cuối cùng tôi cũng tìm thấy điện thoại di động của mình.
Điện thoại bị mất nguồn nên tôi không thể bật được.
Sau khi đem về sạc đầy pin, tôi mở ghi âm và video mà trước đó tôi đã bật, quả nhiên tôi thấy những hình ảnh được chụp trước khi tôi ném điện thoại đi.
Mặc dù nó không rõ ràng lắm, nhưng may mắn thay, tôi có thể thấy những gì Nguyễn Mỹ và Huỳnh Sang đã làm với tôi, cũng như cuộc đối thoại giữa hai người họ.
Với những điều này, tôi hoàn toàn có thể kiện Nguyễn Mỹ và Huỳnh Sang vì tội cố ý giết người.
Sau khi rút thẻ nhớ của điện thoại, tôi đã sao chép trực tiếp một bản sao, đề phòng điều bất trắc.
Sau khi mọi việc xong xuôi, tôi đi thắng đến nhà họ Huỳnh.
Khi tôi đến bên ngoài sân nhà họ Huỳnh, tôi thấy mẹ đang ngồi trên chiếc ghế đầu nhỏ nhặt rau.
Tôi mở cửa sân bước vào, vừa nhìn thấy tôi, mẹ kinh ngạc đứng lên: “Bảo Nhi, hôm nay con rảnh sao? Không phải gần đây rất bận việc sao?” “Mẹ, con đã giành được giải thưởng lớn trong cuộc thi thiết kế cách đây vài ngày, mẹ có biết chuyện này không?” Tôi muốn chắc chắn rằng mẹ có biết những gì Huỳnh Sang và Nguyễn Mỹ đã làm với tôi không.
“Biết chứ, mẹ có xem tin tức rồi, Bảo Nhi, con giỏi quá.” Mẹ cười với tôi.
Tôi cụp mi xuống, nhẹ giọng nói: “Tuy nhiên, trước khi tham gia cuộc thi thiết kế, con suýt chết.” “Con… con nói gì vậy? Có chuyện gì vậy? Làm sao con có thể suýt chết được?” Mẹ nhìn tôi với vẻ mặt khiếp sợ.
Tôi ngước mắt lên liếc nhìn mẹ, chậm rãi phun ra tên của Huỳnh Sang và Nguyễn Mỹ.
“Huỳnh Sang và Nguyễn Mỹ muốn giết con.” “Không thể nào.” Mẹ rất kích động và ngắt lời tôi.
Tôi nhìn khuôn mặt tái mét của mẹ, không có một chút lo lắng nào.
Sau khi yên lặng nhìn bà ấy hồi lâu, tôi lấy thẻ nhớ trên tay ra và nói với bà ấy: “Đây là bằng chứng, bao gồm việc Huỳnh Sang đã thả chuột vào xưởng của con trước đây, làm hỏng quần áo của con, khiến con suýt chút nữa không thể giao hàng.
Ngoài ra, lần trước xưởng của con bị cháy, Huỳnh Sang đã làm điều đó.
Đúng vậy, ngay cả lần này, bởi vì con nghe lén được nó và Nguyễn Mỹ nói chuyện, bọn họ muốn giết con” “Bảo Nhi, nhất định là con nhầm ở đâu rồi, Huỳnh Sang và
Nguyễn Mỹ tuyệt đối sẽ không..” Mẹ hoảng sợ nhìn thẻ nhớ trong tay tôi, đưa tay ra muốn lấy chiếc thẻ nhớ.
Tôi thu tay lại, nhìn khuôn mặt tái nhợt của mẹ và nói: “Tuyệt đối sẽ không thế nào? Tuyệt đối sẽ không giết con sao? Hay là tuyệt đối không hãm hại con? Con biết rất rõ Huỳnh Sang và Nguyễn Mỹ rồi.
Lần này con đến đây, chỉ để nói trước với mẹ rằng con đã quyết định khởi kiện hai người họ về tội cố ý giết người và cố ý phá hoại tài sản gây tổn thất lớn.”
Tôi thản nhiên cười lạnh với mẹ.
Nếu tôi tiếp tục dung túng cho Huỳnh Sang và Nguyễn Mỹ thì tôi đúng là một đứa ngu xuẩn.
“Không được, con không thể làm như thế, Huỳnh Sang là em trai của con, còn Nguyễn Mỹ..
Mẹ không cho phép con kiện họ” Vẻ mặt của mẹ rất hoảng hốt, kinh hãi nhìn tôi quát lớn.
Tôi nhìn mẹ nở nụ cười tươi như hoa: “Con cũng là chị gái của Huỳnh Sang, mẹ, sao mẹ có thể thiên vị như thế?”
Tính mạng của tôi thì không đáng giá, còn tính mạng của Huỳnh Sang và Nguyễn Mỹ thì đáng giá sao?
Thái độ của mẹ đối với Nguyễn Mỹ lại một lần nữa khiến tôi nghi ngờ.
“Nói tóm lại, nếu con là con gái của mẹ, thì hãy nghe lời mẹ, không được làm chuyện này.
Mẹ sẽ bảo Huỳnh Sang xin lỗi con.
Chúng ta coi như chưa từng xảy ra chuyện này được không?”.