Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

chương 61

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Mọi người mau tới giúp tôi phân xử đi, người phụ nữ này là con gái của tôi, bản thân mình leo lên được cửa nhà giàu có rồi nên bây giờ không cần người mẹ như tôi nữa.

Nhớ năm đó, sau khi bố của nó chết, tôi một mình ngậm đắng nuốt cay mang theo ba đứa con, thương yêu nhất là đứa bé này.

Bây giờ cuộc sống của bản thân nó trở nên tốt đẹp rồi thì lập tức không cần người mẹ như tôi nữa.

Mọi người nói xem, đứa con như vậy có phải trái tim của nó màu đen hay không.

Mẹ tôi vừa nói, vừa ngồi dưới đất đấm ngực giậm chân, vừa nói vừa rơi lệ.

“Tại sao có thể có người con bất hiếu như thế cơ chứ?” “Đúng vậy, tôi thấy quần áo người phụ nữ này mặc trên người rất đắt, thật không ngờ lại nhẫn tâm như vậy.” “Đúng vậy, người như thế nên bị trời phạt, ngay cả mẹ đẻ của mình cũng không nuôi, thực sự là ghê tởm.”

Những người qua đường bốn phía bị mẹ tôi nói nên đã kích động, mỗi một người đều dùng ánh mắt chỉ trích nhìn tôi.

Tôi nghe thấy lời oán giận của những người đó thì chỉ hơi mấp máy cánh môi của mình, cả khuôn mặt lạnh lẽo đến tận xương tủy.

Nhìn đi, đây là mẹ của tôi đấy.

Bà luôn luôn có thể vì con trai của mình mà hy sinh tôi.

Tôi cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nói: “Mẹ đừng làm loạn nữa, trở về đi.” “Huỳnh Bảo Nhi, bây giờ mày đối xử với tao thế này mà trong lòng không hổ thẹn hay sao? Không sợ bị trời phạt bị thiên lôi đánh hay sao?” Mẹ tôi đau lòng nhức óc gầm thét lên với tôi.

Thiên lôi đánh u? Nếu như có thể, có lẽ tôi đã chết cả một nghìn tám trăm lần rồi.

“Hiếu thuận thì nên chiều theo ý mẹ, bắt con phải lên giường của người đàn ông khác, mặc cho những người đàn ông ấy đùa bỡn sao? Vì con là con của mẹ nên mẹ đưa con lên giường một con lợn thì con cũng phải nén giận chịu đựng, đây mới là một đứa con gái có hiếu đúng không?”

Xôn xao.

Toàn bộ người có mặt đều xôn xao, tất cả mọi người nhìn tôi và mẹ.

Mẹ tôi không nói ra được câu nào.

Tôi nhìn mẹ, lạnh nhạt tiếp tục nói: “Có phải con phải trở thành công cụ kiếm tiền của các người thì các người mới thoả mãn đúng không? Con thực sự… là do mẹ sinh ra sao?”

Có đôi khi tôi thật sự hoài nghi mình có thể hoàn toàn không phải là do bà sinh ra, trên thế giới này làm gì có người mẹ nào lại đối xử ác độc với con của mình như vậy? “Con… con đương nhiên là do mẹ sinh ra rồi.” Dường như mẹ bị lời của tôi hù dọa, đứng phắt dậy từ dưới đất, lắp bắp nói.

“Mẹ… mẹ nuôi con lớn như vậy, lẽ nào con cho mẹ ít tiền cũng không được sao? Con cũng biết bây giờ em trai của con đã hối cải làm lại cuộc đời rồi, muốn sống cho thật tốt.

Cái chết của anh trai con cũng có liên quan đến con mà, lẽ nào con muốn em trai của con cũng chết đi hay sao?” Nghe lời mẹ nói xong, tôi hỏi thẳng ngược lại: “Huỳnh Sang hối cải làm lại cuộc đời, muốn mở công ty thì phải dùng cơ thể của con để duy trì sao?”

Mẹ tôi không nói nổi một câu.

Cuối cùng những người ở đó đã nghe ra được chút chuyện, nói lại mẹ tôi một trận.

Có lẽ bà cũng hiểu được bản thân đã vô cùng mất mặt, sau khi hơi tức giận trợn trừng mắt liếc tôi một cái thì chán chường rời khỏi đây.

Những người đó ít nhiều đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn tôi.

Tôi thờ ơ, chỉ cùng Lê Minh Quang vào nhà hàng.

Sau khi Lê Minh Quang chọn nguyên liệu lẩu thì ngồi đối diện với tôi, nói bằng giọng nặng nề: “Vì sao không nói chuyện này với anh?”

Sau khi nghe xong lời nói đó của Lê Minh Quang, tôi chỉ cười một cách khó khăn: “Chuyện như vậy có gì hay mà nói? Chẳng lẽ em phải nói cho anh biết chẳng bao giờ người nhà của em xem em như người một nhà mà chỉ biến em trở thành công cụ kiếm tiền thôi sao?” “Em nên nói cho anh biết chứ.” Lê Minh Quang nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.

“Không cần phải làm vậy, hơn nữa bây giờ em rất tốt, em cũng sẽ không mãi mềm yếu như vậy nữa, cho dù bọn họ có là người thân của em đi chăng nữa thì em cũng sẽ nể tình đâu.” Sau khi Lê Minh Quang nghe xong lời nói của tôi thì không nói gì nữa.

Chúng tôi yên lặng ăn lẩu, tôi cố ý chuyển đề tài nói chuyện, hàn huyên vài chủ đề nhẹ nhàng hơn.

Lê Minh Quang lại mang đến cho tôi một tin tức nóng, thứ tư tuần sau, Trần Thanh Vũ và Nguyễn Mỹ sẽ chính thức đính hôn.

Sau khi đính hôn, hai người họ sẽ kết hôn vào một tháng sau đó.

Sau khi tôi nghe xong thì không có biểu cảm gì mà chỉ nhìn Lê Minh Quang cười nói: “Bọn họ đính hôn không phải chuyện rất bình thường sao? Em và Trần Thanh Vũ đã ly hôn lâu như vậy rồi mà.” “Có buồn không?” Lê Minh Quang chỉ yên tĩnh nhìn tôi, không nói gì hết mà lại hỏi tôi ba chữ.

“Tại sao phải buồn? Em không hề buồn chút nào, có thể đính hôn hay không thì cũng khó nói lắm.” Tôi ăn một cây nấm hương, thản nhiên nói.

Nghe thấy tôi nói như thế, Lê Minh Quang không nói gì thêm nữa, sau khi anh ấy gõ bàn thì nói với tôi: “Trong tay của Trần Thanh Vũ có một phần bản thiết kế đất xây dựng ở phía nam thành phố.

Mảnh đất này có giá trị rất cao, trong tương lai chính phủ sẽ phá bỏ và dời đi nơi khác với diện tích lớn.

Nếu có thể lấy được hợp đồng này, chắc chắn có thể kiếm gấp mấy chục lần.” “Anh muốn bản thiết kế này sao?” Tôi đã hiểu lời nói của Lê Minh Quang, không khỏi hỏi ngược lại.

“Ừ, anh đã thử dùng nhiều cách khác để lấy được bản thiết kế ấy, nhưng không có bất kỳ cách nào cả.

Anh muốn em giúp anh.” “Bản thiết kế này rất quan trọng đối với tập đoàn Trần Thăng sao?” Tôi để đũa xuống, nhìn Lê Minh Quang và hỏi.

“Nếu như mảnh đất trống này bị anh lấy đi mất thì có lẽ tập đoàn Trần Thăng sẽ tổn thất nặng nề.” “Vậy thì em sẽ giúp anh.” Nếu có thể kéo tập đoàn Trần Thăng sụp đổ, tại sao lại không làm chứ? “Bảo Nhi, anh… không muốn em cảm thấy như anh đang lợi dụng em.

Anh chỉ không muốn em phải vất vả như vậy, em đã hận Trần Thanh Vũ và Nguyễn Mỹ như thế thì anh sẽ phá hoại công ty của Trần Thanh Vũ để giúp em xả giận.” “Được rồi.” Tôi biết Lê Minh Quang không lợi dụng tôi, anh ấy chỉ muốn dùng một cách khác để giúp tôi đi ra từ trong vực sâu mà thôi.

Nhưng mà Lê Minh Quang quên mất, người đã ở trong vực sâu thật sự thì không còn cách nào rời khỏi đó được nữa, không có bất kỳ cách nào khác.

Sau khi chúng tôi ăn lẩu xong thì đã là bảy giờ rưỡi tối rồi, sắc trời còn rất sớm, vốn dĩ Lê Minh Quang nói muốn đưa tôi đi dạo chợ đêm nhưng trên đường đi đã nhận một cuộc điện thoại nên vội vã rời đi.

Tôi một mình đi ra khỏi nhà hàng, không biết muốn đi tới đâu, lúc tôi vừa định dùng app grab để gọi một chiếc xe đến chợ đêm bên kia thành phố ven sông đi dạo một chút thì thấy xe của Nguyễn Mỹ cách đó không xa lái tới.

Sao Nguyễn Mỹ lại tới chỗ như thế này?

Cô ta là thiên kim tiểu thư nhà giàu có, vừa ra mắt gia nhập vào giới nghệ sĩ là thuận buồm xuôi gió, tại sao lại tới chỗ như thế này? Ban đầu tôi cũng không quá để ý, thế nhưng tôi thấy xe của

Nguyễn Mỹ lại lái về phía nhà mẹ của tôi.

Điểm này đã khiến tôi chú ý.

Nguyễn Mỹ lại chạy xe về phía nhà tôi ư? Cô ta muốn đến nhà tôi làm gì?

Cô ta có mục đích gì nhỉ? Đến để tìm tôi? Hay là…

Tôi không kiềm được sự tò mò trong lòng bèn len lén đi theo Nguyễn Mỹ.

Nguyễn Mỹ lái xe bên trong tiểu khu này nên tốc độ xe cũng không phải quá chậm.

Xe của cô ta quả nhiên dừng lại trước cửa nhà tôi đúng như tôi đã nghĩ.

Lúc xe của cô ta mới vừa dừng lại, tôi đã thấy Nguyễn Mỹ bước từ trên xe xuống.

Mẹ tôi và Huỳnh Sang lập tức đi về phía Nguyễn Mỹ.

“Đi vào rồi nói.” Lúc Nguyễn Mỹ thấy mẹ tôi và Huỳnh Sang thì trên mặt dường như mang theo vẻ không vui và chán ghét, sau đó lạnh lùng nói với hai người bọn họ.

Tôi rất ngạc nhiên, rốt cuộc biểu cảm trên mặt Nguyễn Mỹ là có ý gì?

Hơn nữa, biểu cảm của hai người Huỳnh Sang và mẹ tôi cũng khiến người ta phải suy nghĩ?

Từ khi nào mà Huỳnh Sang và Nguyễn Mỹ có quan hệ tốt như vậy? Mà điều khiến cho tôi khó hiểu chính là Nguyễn Mỹ… không phải vẫn luôn rất khinh thường những người bên nhà của tôi hay sao? Tại sao bây giờ lại cố ý lái xe đến nhà tôi? Nhìn biểu cảm của Huỳnh Sang và mẹ tôi thì giữa bọn họ, nhất định có vấn đề gì đó? “Nguyễn Mỹ, lần trước chúng tôi… đã làm dựa theo lời con nói, thế nhưng vẫn không thành công.” “Đồ vô dụng, còn không phải cũng để cho Huỳnh Bảo Nhi trốn thoát hay sao? Các người ngoại trừ hỏng việc nhiều hơn thành công thì còn có thể làm cái gì?” “Nguyễn Mỹ, con đừng nóng giận, con còn muốn làm gì thì cứ dặn dò mọi người là được rồi.

Dù sao chúng ta cũng là người một nhà mà…” “Câm miệng, ai là người một nhà với bà.

Bà nhớ kỹ cho tôi, tôi là Nguyễn Mỹ, không hề có một chút quan hệ nào với nhà họ Huỳnh các người.

Huỳnh Bảo Nhi vẫn luôn quyến rũ Trần Thanh Vũ, tôi muốn Huỳnh Bảo Nhi chết không yên lành.” “Con… muốn phải làm sao?”

Tôi ghé vào cửa sổ phía bên ngoài sân nên chỉ có thể mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện truyền ra từ bên trong.

Thái độ mà mẹ tôi đối đãi với Nguyễn Mỹ có hơi kỳ lạ.

Cảm giác giống như là sợ… cũng giống như muốn đến gần làm thân?

Hơn nữa, bà nói cái gì mà người một nhà? Làm sao Nguyễn Mỹ có thể là người một nhà với nhà họ Huỳnh được cơ chứ? Rốt cuộc giữa bọn họ có điều gì mà tôi không biết? “Tuần sau là lễ đính hôn của tôi và Thanh Vũ, tôi không muốn Huỳnh Bảo Nhi xuất hiện.

Cho dù có trói thì các người cũng phải trói thật chặt lại cho tôi rồi tiêm thứ này vào người Huỳnh Bảo Nhi.”

Tôi cẩn thận hé cửa sổ ra một chút, cuối cùng cũng nghe rõ ràng cuộc nói chuyện bên trong.

Tôi thấy Nguyễn Mỹ cầm trong tay một cái bơm kim tiêm giao cho mẹ tôi.

Mẹ tôi nhìn bơm kim tiêm trong tay, không hiểu ra sao thì Huỳnh Sang bên cạnh đã đoạt lấy bơm kim tiêm, cười híp mắt nói: “Đây là đồ tốt đấy, phải cho Huỳnh Bảo Nhi dùng sao?” “Hừ, thứ đồ này có thể khiến cho Huỳnh Bảo Nhi bị nghiện, đến lúc đó thì chỉ có thể mặc cho tôi sắp đặt.

Tôi muốn cô ta làm cái gì thì cô ta nhất định phải làm cái ấy cho tôi.” Đôi môi diễm lệ của Nguyễn Mỹ chậm rãi cong lên, nói với khuôn mặt thâm độc.

Nhìn biểu cảm trên mặt Nguyễn Mỹ, cả người tôi cứng ngắc lạnh như bằng.

Tôi không tài nào nghĩ tới, lòng dạ của Nguyễn Mỹ lại ác độc như vậy ư?

Lại muốn tiêm thuốc phiện vào người tôi.

Thứ này chỉ cần tiêm vào thì tuyệt đối sẽ bị nghiện.

Nguyễn Mỹ muốn hoàn toàn giết chết tôi hay sao? “Vậy thì có phải quá độc ác không?” Mẹ tôi cũng đoán được bên trong là vật gì, không nhịn được mà hỏi Nguyễn Mỹ.

“Sao thế? Đau lòng cho con gái của bà rồi à?” Nguyễn Mỹ hai tay khoanh trước ngực, nhìn mẹ tôi cười lạnh nói.

Mẹ tôi bị Nguyễn Mỹ nói như vậy thì hơi sợ hãi nói: “Sao có thể? Trước đây con bảo mẹ làm những chuyện kia, mẹ đều làm cả rồi.

Huỳnh Bảo Nhi không phải đã thuận lợi ly hôn với Trần Thanh Vũ rồi sao? Nhà của chúng ta cũng khiến cho bên nhà của Trần Thanh Vũ kia căm hận không thôi, khiến cho Huỳnh Bảo Nhi không có mặt mũi ở lại đó nữa.

Chỉ là anh trai của con… À không phải, là Huỳnh Tấn… nó đã chết rồi.” “Vậy cũng là chính bản thân anh ta vô dụng” Ánh mắt khủng bố của Nguyễn Mỹ nhìn về phía mẹ tôi rồi cười lạnh một tiếng, một đôi mắt không mang theo chút tình cảm nào.

Dường như mẹ tôi muốn nói điều gì đó nhưng sau khi nhìn thấy vẻ hung ác độc địa trên mặt Nguyễn Mỹ thì không dám nói một chữ.

“Tiêm thứ này vào người cô ta, đừng làm hỏng việc của tôi nữa.” Nguyễn Mỹ lạnh lùng nói với mẹ tôi và Huỳnh Sang.

Khuôn mặt tôi hiện lên vẻ lạnh lùng, trong lòng nguội lạnh rời khỏi căn nhà kia, cho dù Nguyễn Mỹ và bọn họ nói gì sau đó thì tôi cũng không muốn nghe thấy chút nào nữa..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio