Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý

chương 99

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giọng nói điên cuồng hoang tưởng của Trần Thanh Vũ vang lên xung quanh nhưng tôi không còn tâm trạng nào để nghe nữa.

Tôi dựa vào thành xe, đau đến mức không khỏi khẽ rên rỉ.

“Bảo Nhi, sẽ đến bệnh viện nhanh thôi, em cố gắng chịu đựng chút nữa nhé.” “Được.” Tôi nghiến răng, mệt mỏi bất lực nói với Lê Minh Quang.

Bụng thật đau..

Khi xe đang chạy trên đường đến bệnh viện, đột nhiên tôi cảm thấy hai chân mình như có một luồng nhiệt chạy dọc qua.

Lẽ nào… kinh nguyệt đến rồi sao.

Tôi bảo vệ thật chặt bụng mình, nghiến răng chịu đựng.

Từ đây đến thành phố vẫn còn một quãng đường dài, vật lộn hồi lâu cuối cùng chúng tôi cũng đến được bệnh viện.

Sau khi đến bệnh viện, Lê Minh Quang ôm tôi xông vào phòng phẫu thuật của bệnh viện, tôi nằm trong phòng mổ, nhìn ánh đèn trên đầu rồi từ từ nhắm mắt lại.

… “Tung tung tung.” “Bảo Nhi, rốt cuộc cậu cũng tỉnh lại rồi, sao có thể xảy ra chuyện này vậy?” Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, vừa tỉnh lại đã thấy bản thân năm trong bệnh viện, Diệu Hoa ngồi bên cạnh chăm sóc tôi.

Diệu Hoa bước tới đỡ người tôi dậy, kê một cái gối sau lưng để tôi ngồi thoải mái hơn.

“Sao lại xảy ra chuyện này vậy? Sau khi nghe tin cậu xảy ra chuyện thì mình thật sự rất sợ đấy, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao cậu và

Nguyễn Mỹ lại bị bắt cóc?” “Mình cũng không biết nữa, bây giờ mình vẫn còn hơi chóng mặt.” Nghe thấy giọng nói như đạn pháo của Diệu Hoa, tôi mệt mỏi lắc đầu.

“Vậy cậu nghỉ ngơi thật tốt, mình sẽ về nấu canh gà cho cậu bồi bổ cơ thể.”

Tôi nhẹ nhàng gật đầu, sau khi Diệu Hoa đi khỏi thì tôi tiếp tục ngủ.

Cả người tôi thực sự cảm thấy chóng mặt, khó chịu mệt mỏi muốn chết.

Lúc tôi đang ngủ mê man, tôi cảm giác như có người ôm lấy mình, tôi hơi nghi ngờ khẽ từ từ mở mắt ra thì nhìn thấy Trần Thanh Vũ đang ôm tôi không chịu buông.

Tôi khẽ chớp mắt, chăm chú nhìn vào khuôn mặt điển trai của Trần Thanh Vũ, nhìn một hồi rất lâu rất lâu.

Trần Thanh Vũ thấy tôi cứ nhìn mình chằm chằm anh thì anh vươn tay, nhẹ nhàng mơ hồ vuốt lên má tôi nói: “Tỉnh rồi sao.” Tôi bị nhiệt độ trên tay anh làm cho khó chịu, không nhịn được bèn dùng sức vươn tay ra đấy Trần Thanh Vũ.

Sau khi Trần Thanh Vũ bị tôi đẩy ra, tôi nghĩ rằng anh sẽ tức giận nhưng anh chỉ cầm hộp cơm đặt bên bàn rồi mở nắp hộp cơm ra, một bát canh gà đậm đà nóng hổi đưa đến trước mặt tôi.

rót “Đây là tôi nhờ người làm nấu súp gà cho em, nếm thử xem.”

Tôi khẽ nhướn mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trần Thanh Vũ một lúc lâu rồi sau đó mới mở miệng, khuôn mặt vô cảm lạnh nhạt nói: “Tôi không muốn uống, tránh ra.” “Huỳnh Bảo Nhi, đừng bướng bỉnh quá.” Thấy tôi không chịu uống canh, Trần Thanh Vũ không nhịn được gọi cả tên họ tôi.

Tôi kiêu ngạo hất cảm lên, châm chọc nhìn Trần Thanh Vũ rồi lạnh lùng nói: “Trần Thanh Vũ, tôi đã nói rồi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.” “Uống canh đi.” Trần Thanh Vũ trực tiếp bỏ qua lời nói của tôi, đưa thìa lên miệng muốn đút cho tôi ăn chút gì đó.

Tôi không vui liếc nhìn Trần Thanh Vũ, hất mạnh tay Trần Thanh

Vũ ra.

Canh gà trong tay anh lập tức bị sóng sánh đổ đầy trên mặt đất rồi rơi xuống đất.

Âm thanh tiếng bát sứ vỡ vụn, một âm thanh giòn giã vang lên, tôi nhìn canh gà đổ trên mặt đất không dám nói gì, Trần Thanh Vũ tái mặt lạnh lùng nói: “Huỳnh Bảo Nhi, rốt cuộc em muốn làm gì đây?” “Cút.”

Tôi không kiên nhẫn đưa mắt nhìn Trần Thanh Vũ, dưới bụng lại dội lên cơn đau âm i.

“Em..” Khi Trần Thanh Vũ tối sầm mặt cúi xuống định nắm lấy tay tôi, tôi bất mãn trừng mắt nhìn Trần Thanh Vũ thì ngoài cửa truyền đến giọng nói của Lê Minh Quang.

“Trần Thanh Vũ, cậu đừng quá đáng như vậy.

Cậu không ở cùng vợ chưa cưới của cậu mà đến đây quấy rầy Bảo Nhi làm gì” Lê Minh Quang trực tiếp bước tới, hất tay xua đuổi Trần Thanh Vũ, ánh mắt mang theo nét lạnh lùng.

Trần Thanh Vũ trực tiếp giơ nắm đấm lên, vừa định đánh vào mặt Lê Minh Quang thì tôi lập tức bắt lấy cánh tay Trần Thanh Vũ, lạnh lùng nói: “Trần Thanh Vũ, anh muốn làm gì đây?” “Bây giờ em đang giúp người đàn ông này sao?” Trần Thanh Vũ nhìn tôi chằm chằm như thể không tin được vào mắt mình.

Nghe xong lời nói của Trần Thanh Vũ, tôi không khỏi bật ra một tia giễu cợt: “Tôi không giúp anh ấy lẽ nào lại đi giúp anh sao? Đừng thử thách lòng kiên nhẫn của tôi, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy bản mặt của anh dù chỉ một phút.”

Tôi cố gắng chịu đựng cảm giác đau âm ỉ trong bụng, cười chế nhạo Trần Thanh Vũ.

Trần Thanh Vũ nhìn tôi chằm chằm hồi lâu, sau đó mím chặt đôi môi mỏng lại rồi quay người rời khỏi phòng bệnh của tôi.

Trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi canh gà, tôi yếu ớt ngồi trên giường, ấn nhẹ vào cái bụng khó chịu đau đớn của mình.

Nhìn thấy dáng vẻ tôi như vậy, Lê Minh Quang bước tới ôm tôi vào lòng, đau khổ nói: “Không thoải mái ở đâu sao? Em đau bụng sao?” “Ừm… Không biết có phải do bị tên Trần Thanh Vũ kia chọc giận không nữa, em hơi đau bụng.” Tôi nắm lấy cánh tay của Lê Minh

Quang, nặng nề hít thở nói với anh ấy.

“Anh sẽ gọi bác sĩ qua đây ngay lập tức, đừng sợ” Lê Minh Quang nhẹ nhàng vỗ về cánh tay tôi, sau đó quay người gọi bác sĩ.

Năm phút sau bác sĩ bước vào, sau khi khám cho tôi xong thì ảnh mắt nghiêm nghị khác thường nhìn rồi nói với tôi: “Cô Bảo Nhi, phụ nữ mang thai nên duy trì tâm trạng thoải mái vui vẻ, nóng giận như vậy rất dễ dẫn đến sẩy thai đấy”

Phụ nữa mang thai? Sẩy thai sao? Bác sĩ này đang nói gì vậy?

Tôi ngây ngốc nhìn bác sĩ rồi lại nhìn Lê Minh Quang, Lê Minh Quang chỉ vỗ nhẹ vào mu bàn tay tôi, như muốn nói với tôi rằng đừng xúc động như vậy dễ ảnh hưởng đến sức khỏe em bé.

Tôi cắn môi nhìn Lê Minh Quang tiễn bác sĩ đi khỏi, tôi căng thẳng nằm chặt lấy cánh tay của Lê Minh Quang.

“Minh Quang, những lời của vị bác sĩ kia vừa nói là có ý gì vậy?” Cái gì mà phụ nữ mang thai? Gì mà sẩy thai chứ? Rốt cuộc những lời nói đó là có ý gì vậy? “Bảo Nhi, em hãy nghe anh nói, lúc nãy bác sĩ đã kiểm tra sức khỏe cho em và phát hiện ra em đã mang thai, đứa bé được bốn tuần rồi.”

Tôi có thai… tôi có thai ư…

Tôi ôm bụng, nghĩ đến trước đó mình bị xuất huyết, tôi lập tức sợ hãi nắm lấy cánh tay Lê Minh Quang nói: “Vậy thì… con của em…” “Đừng lo lắng, con của em vẫn an toàn nằm trong bụng em, đừng xúc động quá, em phải cẩn thận chút, đừng để tâm trạng bị xúc động mạnh biết không?” “Em… em hiểu rồi.” Tôi có thai, tôi có mang đứa trẻ rồi ư.

Nghĩ đến đứa con bị mất trước đây thì lòng tôi đau như dao cắt, cũng may con tôi cũng đã quay lại rồi, đã quay lại một lần nữa rồi.

“Minh Quang, em có thể cầu xin anh một việc được không?” Sau khi vui vẻ, tôi mới bình tĩnh lại.

Bây giờ tôi đang mang thai, nhưng… trong hoàn cảnh hiện tại của tôi thì nếu như Trần Thanh Vũ biết chuyện này, tôi sợ anh sẽ tranh giành đứa con với tôi.

“Anh biết em muốn nói gì, anh sẽ tuyên bố với mọi người rằng đứa trẻ này là con của anh.

Mặc dù là đứa trẻ của Trần Thanh Vũ nhưng chỉ cần nó là con của em thì anh cũng sẽ coi nó như con mình” Lê Minh Quang nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể tôi, dịu dàng nói.

Lời nói của Lê Minh Quang khiến trong lòng tôi cảm thấy hơi phức tạp, tôi đã nợ Lê Minh Quang, tôi sợ cả đời này cũng không trả hết được cho anh.

“Cảm ơn” Tôi khàn khàn giọng nói, thì thầm với Lê Minh Quang.

Khi nghe thấy điều này, Lê Minh Quang dùng ngón tay chạm nhẹ vào mái tóc tôi rồi nói: “Đồ ngốc, tại sao em lại muốn cảm ơn anh chứ?”

Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lê Minh Quang, tôi cảm thấy một cảm giác an tâm vững vàng khác thường bao trùm lấy tôi, có Lê Minh Quang ở bên cạnh tôi, thật tốt…

Lê Minh Quang ở lại phòng của tôi đến hơn một giờ rồi rời đi, sau khi Lê Minh Quang đi thì tôi lại nằm xuống giường ngủ.

Vừa nghĩ đến trong cơ thể tôi đang mang một đứa trẻ, tâm trạng tôi lại rạo rực vô cùng.

Đứa trẻ này, tôi phải chăm sóc nó thật tốt, tuyệt đối sẽ không bao giờ để đứa trẻ này gặp bất kỳ tai nạn nào nữa.

Sáu giờ tối, Lê Minh Quang gọi điện đến cho tôi nói rằng công ty có việc gấp cần phải giải quyết, anh đã nhờ Diệu Hoa đến chăm sóc tôi.

Tôi bảo anh đừng lo lắng cho tôi nhiều đến vậy, tôi ở đây một mình cũng không có chuyện gì xảy ra đầu.

Sau khi Diệu Hoa nhìn thấy tôi cúp điện thoại, cô ấy nở một nụ cười ranh mãnh đầy thích thú, không ngừng nhìn tôi.

Tôi bị Diệu Hoa nhìn với ánh mắt kỳ quái, cả người đều cảm thấy không thoải mái.

“Diệu Hoa, tại sao cậu lại nhìn mình bằng ánh mắt như vậy?” Tôi nhìn Diệu Hoa không nói nên lời, nhếch môi trách móc nói.

Diệu Hoa nhìn tôi cười ha ha, lại còn nháy mắt với tôi nói: “Bảo Nhi, mình thật hâm mộ cậu đó, tổng giám đốc Quang đối xử với cậu thật tốt.”

Nghe những gì Diệu Hoa nói, tôi không khỏi giữ im lặng.

Diệu Hoa nói rất đúng, Lê Minh Quang thực sự đối xử với tôi rất tốt.

Tôi nở nụ cười gượng gạo, nhẹ nhàng nắm chặt góc chăn trên người, Diệu Hoa nắm lấy tay tôi rồi trịnh trọng nói với tôi: “Bảo Nhi, cậu nghe tớ nói này, trên đời này có thể tìm được một người đàn ông đối xử tốt với cậu như vậy là thực sự rất khó.

Tổng giám đốc Quang thực sự là một người tốt, mình hy vọng cậu có thể ở bên cạnh tổng giám đốc Quang.

Về phần Trần Thanh Vũ thì cậu cũng nên quên anh ta đi thôi.”

Bởi vì là bạn thân đã lâu năm nên tôi hiểu rất rõ ý trong lời nói của Diệu Hoa, tôi yêu sâu đậm Trần Thanh Vũ đến mức nào, Diệu Hoa biết rõ hơn ai hết.

Diệu Hoa lo lắng đến tận bây giờ tôi vẫn còn lưu luyến Trần Thanh Vũ nên mới nói những điều này với tôi.

Tôi nhìn Diệu Hoa rồi rũ mắt xuống, nhàn nhạt nói: “Diệu Hoa, cậu đừng lo lắng, mình đã từ bỏ Trần Thanh Vũ rồi.” “Nếu cậu đã thực sự từ bỏ Trần Thanh Vũ rồi thì đương nhiên mình vui mừng cho cậu.

Chỉ là mình lo lắng cậu vẫn ở đang giày vò bản thân thôi.” Diệu Hoa vỗ vỗ vai của tôi lắc đầu nói.

“Không, tớ sẽ hoàn toàn quên Trần Thanh Vũ, quan hệ giữa chúng tớ đã kết thúc rồi, chỉ là… trong lòng tớ vẫn còn luôn bối rối.” Tôi nhìn Diệu Hoa, nhẹ nhàng giải thích.

Sau khi Diệu Hoa nghe thấy những lời của tôi nói thì tỏ vẻ an ủi: “Bảo Nhi, bất kể khi nào, mình đều hy vọng cậu có thể hạnh phúc.

Trần

Thanh Vũ không thể cho cậu hạnh phúc đâu, anh ta và Nguyễn Mỹ luôn quấn lấy nhau, bọn họ còn luôn quấy rầy cậu, người đàn ông như vậy, thật sự rất ghê tởm.”

Nghe thấy giọng điệu hơi tức giận của Diệu Hoa, tôi chỉ cười cười không nói gì.

Diệu Hoa luôn miệng kể rất nhiều chuyện phiếm với tôi, sau đó mới rời khỏi phòng bệnh.

Sau khi ăn chút gì đó thì tôi chạm vào bụng mình, nhắm mắt lại để đầu óc nghỉ ngơi, đến khi cảm thấy tốt hơn, tôi mới bắt đầu lấy máy tính bảng và xem phim.

Lê Minh Quang lo lắng rằng tôi sẽ buồn chán trong bệnh viện, vì vậy anh ấy đã tải một số phim truyền hình về cho tôi xem.

Sự chu đáo của Lê Minh Quang khiến cho tôi thực sự rất cảm Tôi xem bộ phim truyền hình mà Lê Minh Quang đã tải về cho tôi, động.

cứ đến mười giờ là tôi tắt đèn đi ngủ.

Ai ngờ tôi vừa mới chuẩn bị đi ngủ thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, tiếng bước chân đứt quãng trong màn đêm đen tối, thực sự khiến cho người ta rùng rợn kinh sợ.

Tôi đặt tay dưới chăn bông, không tự chủ được khẽ run lên bần bật.

Tôi mím chặt môi mở mắt nhìn ra cửa, tôi muốn nhìn xem rốt cuộc là ai đến đây..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio