Mạc Hy một mình lang thang trên con đường đông đúc giữa lòng thành phố Paris.
Bầu trời đã hoàn toàn chìm vào sắc tối , các bóng đèn điện đã được bật lên từ rất lâu.
Nhìn dòng người tấp nập đang không ngừng đi đi lại lại.Ai cũng vô cùng gấp gáp, vội vã có lẽ họ muốn về nhà nhanh hơn.
Nhìn cả con đường chắc chỉ có mỗi mình Mạc Hy là đang chậm rãi bước đi trong vô định.
Cô đưa mắt nhìn lướt qua đồng hồ trên tay_: tối.
Hà hơi thở vào giữa hai lòng bàn tay để chúng có hơi ấm.Không khí ở đây thật lạnh.
Có lẽ vì trời lạnh nên cô....cảm thấy cô đơn.
Chắc chắn là do lạnh chứ không phải là cô đang ở một mình.
Rõ ràng trước đây luôn như vậy, một mình chiến đấu , một mình chống chọi,...Mạc Hy cảm thấy rất bình thường.
Nhưng sau khi chữa bệnh cho tên kia cô đã sinh ra những cảm xúc rất khác...trong đó cô đơn. Cảm giác mà cô đã lãng quên à không...phải nói là quen thuộc đến mức quên đi sự tồn tại của nó.
Trong lúc này,Mạc Hy đột nhiên muốn được nghe giọng nói trầm thấp kia.
Đưa tay vào túi áo khoác lấy ra điện thoại trực tiếp bấm một dãy số rồi nhấn gọi.
Cô trước giờ không phải loại người do dự.Đã muốn nghe thì sẽ trực tiếp gọi điện là được mà.
Chưa đến một hồi chuông bên kia đã bắt máy. Nhanh đến mức Mạc Hy có chút giật mình.
[Anh nghe] Vẫn là giọng nói trầm thấp lạnh lẽo kia nhưng Mạc Hy lại cảm thấy được sự vui vẻ thông qua nó.
"Là tôi" Mạc Hy lúc nãy vì muốn nghe giọng Tư Mặc nên không chút do dự mà điện. Thật ra cô cũng không biết phải nói gì với hắn.
[Anh biết] Giọng nói rõ ràng rất lạnh lẽo nhưng khi đối mặt với Mạc Hy sẽ vô thức trở nên hòa nhã , mềm mỏng.
"..." Mặt Mạc Hy có chút đần ra.Cô không biết phải nói gì tiếp theo.
[Rất lạnh sao??!] Đợi mãi không thấy cô nói tiếp Tư Mặc sợ cô cúp máy nên lên tiếng. Trời mới biết hắn đã chờ cuộc gọi này bao lâu rồi...
"Ừm.Bên đây rất lạnh."
[Nhớ mặc ấm.]
"Quan hệ giữa chúng ta là gì vậy??!" Mạc Hy đột nhiên muốn hỏi như vậy. Đây luôn là thắc mắc của cô , quan hệ giữa hai người trước giờ không hiểu sao luôn có chút mờ mịt.
Đầu dây bên kia nghe thấy câu hỏi liền rơi vào trầm mặt.
....
....
....
Mạc Hy tuyệt không gấp gáp mà kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Tư Mặc.
[Anh yêu em]
"..." Mạc Hy có cảm giác muốn dục đi cái điện thoại mắc tiền của mình.Cô đang nghe gì vậy?!!
thình thịch
"Đừng đùa như vậy.Không vui chút nào." Mạc Hy cười giả lã nói.
[Anh yêu em]
"Tư Mặc" Mạc Hy có chút tức giận gọi tên hắn.Đây không phải là chuyện có thể đùa như vậy.
[Anh nghe]
"Tôi không muốn anh đùa như vậy. Nếu không-" Chưa nói xong đã bị Tư Mặc cắt lời. Đây là lần đầu tiên hắn cắt lời cô.
[ Anh không đùa] Giọng nói mang theo chút tức giận cùng giận dỗi.
Bíp
Mạc Hy không nói gì nhấn nút kết thúc cuộc gọi.
Nhìn chằm chằm vào dãy số, cô muốn chắc chắn rằng mình không gọi nhầm.
Cô biết_Hắn không đùa. Rốt cuộc hôm nay hắn bị làm sao vậy???! Hay là bệnh lại tái phát rồi.
Đưa tay đặt lên ngực trái , có thứ gì đó đang dần ấm lên.
Mạc Hy cố gắng vứt bỏ ba chữ kia ra khỏi đầu mình.
Bước chân cô uyển chuyển đi trên con đường dài.Cô nghĩ là mình cần mua sắm để giải tỏa một chút.
Đi khoảng một lúc thì có một cửa hàng quần áo khá lớn lọt vào mắt cô.
Nhìn tên cửa tiệm _Le Nople(Quý phái)_Cô không chút do dự mà bước vào.
Cô vừa bước vào liền có người bước lên tiếp đón.
"Bienvenua vous"( Chào quý khách ) Cô nhân viên tiếp đón có lẽ là người có mắt nhìn. Nhìn gương mặt, thần thái ,quần áo của Mạc Hy liền biết cô là người có đẳng cấp.
" Je veux voir de vouneaus vêtements" ( Tôi muốn xem những mẫu quần áo mới nhất.) Lúc này Mạc Hy thật cảm thấy may mắn vì mình có thể thông thạo vài thứ tiếng.
.....
.....
.....
Khoảng hai tiếng sau thì Mạc Hy đã lựa được những bộ quần áo mà mình vừa mắt.
Số lượng đồ Mạc Hy mua nhiều đến nỗi cô nhân viên kia suýt chút nữa thì cười đến rách cả miệng.
Phải biết , cửa hàng này tuy không quá lớn nhưng đều bán đồ vô cùng cao cấp , giá trị thì chắc chắn cũng cao cấp theo.Chỉ một lần mua thì đã như vậy...quả nhiên là người có tiền.
Qua chỗ thanh toán tiền không thèm nhìn qua con số Mạc Hy trực tiếp cà thẻ.
Cô kiếm ra nhiều tiền như vậy để làm gì??! Đương nhiên là để sài cho đã tay.
"Merci d'envoyer à cette adresse" ( vui lòng gửi toàn bộ đến địa chỉ này.) Mạc Hy đặt bút ghi xuống giấy địa chỉ khách sạn mà mình đang ở.
"Oui . nous esperons que vous reviendrez" ( Vâng. Mong quý khách sẽ quay lại.) Tất cả nhân viên trong cửa hàng đều vô cùng niềm nở nói.
Mạc Hy cười nhẹ rồi bước ra ngoài. Hít thở sâu một hơi ,cô thấy tâm trạng mình ổn định hơn rồi.
__________________Hết___________________